Đường Tự hoàn toàn là mang theo tò mò mà nhào tới, hoàn toàn không biết cách khống chế lực đạo. Hơn nữa, Bùi Hành Vũ cũng không hề đoán trước được phản ứng của Đường Tự, cho nên khi Đường Tự lao tới, hắn không kịp tránh né.
Thế là hai người môi chạm nhau một cách mạnh mẽ, vang lên một tiếng rất nhỏ do hàm răng va chạm.
"Cạch."
Vì tình huống quá bất ngờ và có phần buồn cười, cả Đường Tự và Bùi Hành Vũ đều nhất thời sững lại, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói nên lời.
Đến khi cảm giác đau dần lan tỏa, thần kinh cuối cùng cũng tiếp nhận được tín hiệu, Đường Tự mới kêu lên một tiếng "Tê tê", sau đó lùi lại một chút.
Cậu chạm nhẹ vào môi mình, thoáng cảm nhận được vị tanh nhàn nhạt, giống như đã bị cấn đến trầy da.
"Sao lại không giống nhỉ?" Đường Tự vừa xoa miệng vừa lẩm bẩm.
Lúc Bùi Hành Vũ hôn cậu, luôn mang theo cảm giác tê dại mềm mại, rất thoải mái, nhưng vừa rồi khi cậu tự mình lao tới, chỉ cảm thấy cứng ngắc và đau đớn.
Bùi Hành Vũ cũng cảm nhận được vị tanh nhàn nhạt nơi đầu lưỡi, vừa rồi Đường Tự thực sự đâm khá mạnh, nhưng đối với hắn, cơn đau này không là gì cả. Điều làm hắn chấn động chính là hành động bất ngờ đó của Đường Tự.
Ánh mắt Bùi Hành Vũ dần trầm xuống. Hắn biết rõ Đường Tự là một yêu quái mới hòa nhập vào thế giới loài người, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ về cảm xúc hay tình yêu, nhưng Bùi Hành Vũ không ngại dạy cậu.
Đường Tự đối với Bùi Hành Vũ có một loại sức hút kỳ lạ, loại sức hút này khiến ánh mắt và sự chú ý của Bùi Hành Vũ luôn dừng lại ở cậu.
Dĩ nhiên, ban đầu Bùi Hành Vũ hiểu rất rõ rằng sự thu hút đó không hề liên quan đến tình cảm, mà giống như một bệnh nhân lệ thuộc vào liều thuốc chữa lành, chỉ là nhu cầu sinh lý đơn thuần.
Nhưng bây giờ thì khác, Bùi Hành Vũ có thể cảm nhận rõ ràng, Đường Tự không chỉ đơn giản là một người hấp dẫn về mặt sinh lý. Mỗi khi nhìn thấy Đường Tự, hắn còn cảm nhận được những xúc cảm khác lạ dâng lên, không chỉ dừng lại ở sự hấp dẫn đơn thuần.
Giống như lần này, hắn không thể ngăn mình muốn hôn Đường Tự, nhưng lại sợ cậu chưa hiểu chuyện mà bị hoảng sợ, nên hắn kiềm chế.
Khi một người có ha. m mu. ốn với người khác, có lẽ đó chưa phải là tình yêu. Nhưng khi bắt đầu biết kiềm chế, có lẽ đó đã là thích.
Bùi Hành Vũ thừa nhận, hắn là một kẻ bá đạo. Khi hắn nhận ra mình đã thích Đường Tự, hắn cũng mặc định rằng Đường Tự thuộc về hắn.
Đường Tự cái gì cũng không biết, vậy hắn có thể dạy.
Đến khi Đường Tự cũng yêu hắn, thì mọi thứ mới xem như trọn vẹn.
Trong ánh mắt Bùi Hành Vũ cuồn cuộn những cảm xúc đen tối khó lường, và những cảm xúc ấy hoàn toàn bùng nổ khi nghe Đường Tự nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại không giống nhỉ?"
Bùi Hành Vũ đưa tay nâng cằm Đường Tự lên, nhẹ nhàng áp sát.
"Ngoan," môi hắn gần như chạm vào môi Đường Tự, giọng nói trầm thấp vang lên: "Để ta dạy cho em."
Đường Tự cảm giác được nguy hiểm, nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Bùi Hành Vũ, cậu lại không thể nhớ ra mình cần phải trốn đi.
Thế là Bùi Hành Vũ lại một lần nữa hôn lên môi cậu.
Cảm giác tê tê dại dại ấy trở lại, hoàn toàn khác biệt với cú đâm cứng ngắc trước đó, mà mềm mại, ấm áp và ngọt ngào hơn rất nhiều.
Đường Tự khẽ run lên, nhưng lại không né tránh. So với cú va chạm cứng ngắc lúc nãy, cảm giác này khiến cậu trầm mê, khiến cậu không muốn dừng lại.
Giây tiếp theo, Đường Tự cảm nhận được một chút đau nhói trên môi, cậu trợn mắt nhìn Bùi Hành Vũ, Bùi Hành Vũ hơi lùi lại, khóe môi khẽ cong lên: "Ta dạy cho em, lúc học không được thất thần."
Nói rồi, hắn lại cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Đường Tự một cái.
"Động tác phải nhẹ nhàng, không thể quá mạnh." Bùi Hành Vũ đóng vai một người thầy tận tụy, từng chút từng chút không hề mệt mỏi dạy Đường Tự cách hôn.
Đường Tự quả thật là một học trò tốt, rất nhanh đã nắm bắt được kỹ thuật.
Dựa theo phương pháp của Bùi Hành Vũ, cảm giác thoải mái kia lại một lần nữa trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!