"Ba!"
"Ông nội!"
...
Phản ứng bất ngờ của Đường Cảnh Sinh khiến mọi người trong phòng giật mình kinh hãi. Họ lập tức đổ xô về phía giường bệnh, sợ rằng chỉ chậm một giây thôi, Đường Cảnh Sinh sẽ không kịp thấy được tấm lòng "hiếu thảo" của họ.
Đường Ứng Khoa chen lên phía trước, nắm chặt lấy tay Đường Cảnh Sinh, siết thật chặt trong lòng bàn tay mình, giọng nghẹn ngào: "Ba, ba làm sao vậy? Chúng con đều ở đây, ba có điều gì muốn nói thì cứ nói, chúng con sẽ nghe hết."
Những người khác cũng hùa theo phụ họa.
Trong mắt họ, phản ứng vừa rồi của Đường Cảnh Sinh chẳng khác gì hồi quang phản chiếu, như thể ông đã dốc hết chút sức lực còn lại trước khi kiệt quệ hoàn toàn. Mọi người đều muốn nhân lúc này tranh thủ tỏ ra quan tâm, hy vọng đổi lấy chút thiện cảm, may ra có thể được chia thêm phần di sản.
Từng người một giả vờ quan tâm, nước mắt lưng tròng, như thể Đường Cảnh Sinh đã qua đời rồi vậy.
Vốn dĩ Đường Cảnh Sinh còn đang chăm chú nhìn Đường Tự, nhưng giờ đây tầm nhìn của ông hoàn toàn bị che lấp bởi đám người xung quanh, hình bóng của Đường Tự cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Đường Cảnh Sinh rút mạnh tay khỏi tay Đường Ứng Khoa, đôi mắt trợn trừng, giọng nói khàn đặc nhưng mạnh mẽ: "Ta còn chưa chết đâu, các ngươi đã khóc như đang đưa tang rồi hả?"
Câu nói này lập tức khiến những người đang giả vờ thương xót im bặt. Có người còn như bị ai bóp nghẹt cổ, khuôn mặt cứng đờ, không thốt nên lời.
Khung cảnh trông thật sự buồn cười.
Đường Cảnh Sinh nhìn cảnh tượng trước mắt, lại tức đến mức thở không nổi, suýt chút nữa không gượng nổi. Cũng may, trong lòng ông vẫn còn một tín niệm mạnh mẽ giúp ông bám trụ. Ông đưa tay cầm lấy mặt nạ dưỡng khí, hít sâu một hơi.
Sau đó, ông phất tay, giọng điệu khó chịu: "Tránh hết ra, đừng cản ta nhìn cháu trai."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt những người có mặt đều tối sầm lại.
Trước khi qua đời mà muốn gặp cháu trai, điều đó chứng tỏ trong lòng Đường Cảnh Sinh, người đó có vị trí rất đặc biệt.
Lúc này, ngoài Đường Thuân ra, những người còn lại được Đường Cảnh Sinh cho gặp mặt đều đã đứng quây quanh giường bệnh. Đường Thuân vì đứng quá xa nên chưa kịp tiến lên, vị trí tốt đã bị những người khác chiếm hết rồi.
Đường Ứng Khoa nhìn xung quanh một lượt, đương nhiên mặc định rằng người Đường Cảnh Sinh muốn gặp chính là Đường Thuân. Khuôn mặt ông ta không giấu nổi nụ cười đắc ý, nhưng rất nhanh nhận ra tình huống không đúng, liền ngừng lại, gương mặt trở nên ngượng ngập.
Những người khác cũng phản ứng kịp, sắc mặt trở nên khó coi. Không ai hiểu nổi tại sao Đường Cảnh Sinh lại yêu thích Đường Thuân đến vậy, từ nhỏ ông đã luôn đặc biệt cưng chiều hắn.
Không một ai nghĩ rằng người Đường Cảnh Sinh muốn gặp lại là Đường Tự, bởi trong mắt họ, Đường Tự chỉ là con ngoài giá thú của Đường Ứng Khoa, từ trước đến nay chưa từng được Đường Cảnh Sinh nhìn nhận. Nếu không phải mang họ Đường, cậu còn chẳng có tư cách đứng ở đây.
Trong sự tự tin ngập tràn, Đường Ứng Khoa vội vàng đẩy những người xung quanh ra, hất hàm nói: "Tránh ra một chút, để Đường Thuân vào gặp gia gia."
Những người khác dù khó chịu nhưng vẫn phải nhường đường.
Đường Thuân trong lòng dâng lên một cảm giác phấn khởi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ trầm ổn.
Hắn bước từng bước về phía giường bệnh, miệng khẽ gọi: "Gia gia, con đến rồi, có làm người đợi lâu không."
Đường Cảnh Sinh lập tức rụt tay lại, ánh mắt vượt qua Đường Thuân, dừng lại ở phía Đường Tự đang đứng cách đó không xa: "Đường Tự, lại đây, để ông nội nhìn con một chút."
Bàn tay đang đưa ra của Đường Thuân khựng lại giữa không trung, biểu cảm trên mặt như bị đóng băng, duy trì một trạng thái méo mó, cực kỳ khó coi.
Những người khác trong phòng cũng giống như những con rối bị giật dây, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Đường Tự. Ánh mắt của họ hoặc là nóng rực, hoặc là nghi hoặc, nhưng chung quy lại đều dồn về phía cậu.
Giống như có hàng chục tia sáng đồng loạt chiếu rọi lên người cậu, vị trí cậu đứng như trở thành trung tâm của sân khấu. Nhưng những ánh mắt ấy không phải là của người hâm mộ, mà giống như ánh mắt của bầy sói khát máu, chỉ muốn xé xác cậu ra từng mảnh.
Chuyện quái gì thế này? Cậu chỉ đến đây để đánh nước tương, tiện thể kiếm chút di sản về cải thiện cuộc sống thôi, sao tự dưng lại trở thành tâm điểm chú ý như thế này?
Đường Tự ngơ ngác quay đầu lại nhìn Bùi Hành Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!