Quá trình ký hợp đồng mặc dù có chút trắc trở, nhưng khi Đường Tự đặt bút ký tên mình lên giấy tờ, mọi chuyện xem như đã ngã ngũ.
Diệp Chi Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh bảo trợ lý đưa cho Đường Tự một bảng kế hoạch quay chụp.
"Người Chết Vì Tiền" là một bộ phim hài quốc lộ, rất ít cảnh quay trong lều nội, đa phần đều là ngoại cảnh. Phần mở đầu và kết thúc được thực hiện tại thành phố Cao Ninh, còn phần giữa thì toàn bộ đều quay ở quốc lộ hoặc trong rừng sâu núi thẳm.
Điều kiện quay chụp có phần gian khổ.
Trước khi Đường Tự rời đi, Diệp Chi Vân còn dặn dò: "Nếu không có vấn đề gì thì tuần sau khởi quay. Nhưng thứ bảy này sẽ có một buổi đọc kịch bản chung, cậu nên đến tham gia, tiện thể làm quen với các diễn viên khác."
Đường Tự gật đầu đồng ý, buổi vây đọc sẽ diễn ra ngay tại tòa nhà Triều Ca Điện Ảnh.
⸻
Ra khỏi tòa nhà Triều Ca Điện Ảnh, Đường Tự đứng ở lề đường, quay sang hỏi Bùi Hành Vũ: "Mình gọi xe về nhà chứ? Hình như tài khoản của chúng ta không còn phiếu giảm giá."
Không có phiếu giảm giá, quãng đường từ đây về nhà sẽ tốn khá nhiều tiền. Hiện tại thù lao đóng phim vẫn chưa nhận được, Đường Tự cảm thấy nên tiết kiệm một chút, dù sao bây giờ Bùi Hành Vũ cũng đang nuôi cậu, nên cậu vẫn phải biết suy nghĩ.
Bùi Hành Vũ định lên tiếng đáp, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Đường Tự nắm tay kéo chạy đi.
Vừa chạy, Đường Tự vừa hối hả nói: "Nhanh lên, tôi thấy chuyến xe buýt của mình sắp chạy rồi!"
Chiếc xe buýt vừa đến trạm, hành khách lần lượt lên xe, cửa xe cũng bắt đầu đóng lại. Đường Tự kéo Bùi Hành Vũ chạy nhanh tới, bác tài xế nhìn thấy liền mở cửa lại cho hai người lên.
Đường Tự gật đầu cảm ơn bác tài, sau đó quét thẻ lên xe. Mùa hè nóng nực, xe buýt mở điều hòa nên giá vé tăng thêm một đồng so với bình thường.
Giữa trưa hè nắng gắt, hành khách trên xe thưa thớt, lác đác vài người ngồi rải rác, có người mơ màng ngủ gục, có người cắm mặt vào điện thoại. Không khí mát lạnh từ điều hòa thổi ra xua tan cái nóng hầm hập bên ngoài.
Đường Tự tìm được hai chỗ trống ở hàng ghế sau, kéo Bùi Hành Vũ đi theo rồi ngồi xuống. Vì lúc nãy vội vàng chạy lên xe, tay hai người vẫn nắm chặt nhau.
Đến khi ngồi xuống ghế, Đường Tự mới nhận ra, cậu định buông tay ra nhưng vừa kéo nhẹ đã phát hiện tay mình bị Bùi Hành Vũ nắm chặt, không tài nào gỡ được.
Cậu giãy nhẹ vài lần, không thoát được, bèn nhỏ giọng: "Anh buông tay ra đi."
Bùi Hành Vũ nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, một tay vẫn nắm chặt tay Đường Tự, không hề có ý định buông ra.
Cuối cùng, anh nghiêng đầu một cái, còn được nước làm tới, gối đầu lên vai Đường Tự: "Nóng quá."
Trên đầu điều hòa vẫn đang thổi mát rượi, làm gì mà nóng?
Không đợi Đường Tự phản bác, Bùi Hành Vũ lại tiếp tục: "Lúc nãy mất bốn đồng tiền rồi."
Đường Tự: "..."
Bùi Hành Vũ khép mắt lại, giọng điệu bình thản: "Tôi hơi mệt, để tôi dựa một chút."
Đường Tự đành im lặng, dù sao cũng không thể để Bùi Hành Vũ nổi điên ngay trên xe buýt được.
Cứ thế, suốt cả chặng đường không ai nói câu nào, Bùi Hành Vũ cứ thế tựa vào vai Đường Tự mà ngủ.
Mãi đến bốn mươi phút sau, xe buýt dừng trạm, Đường Tự mới nhẹ nhàng lay lay vai Bùi Hành Vũ: "Dậy đi, đến rồi."
Bùi Hành Vũ mở mắt, theo Đường Tự xuống xe.
Sau đó, cả hai lại tiếp tục bắt một chuyến tàu điện ngầm, rồi chuyển thêm một chuyến xe buýt nữa, tổng cộng hết mười bốn đồng mới về tới nhà.
Dọc đường, Đường Tự thấp thỏm lo lắng, sợ Bùi Hành Vũ vì mười bốn đồng này mà nổi điên, nên cậu không dám rút tay ra, để mặc cho anh nắm chặt một đường về tận nhà.
Đường Tự (nội tâm): Mình thật sự quá khó khăn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!