Chương 42: Buôn bán nhỏ

Tinh thần sảng khoái bước lên nhà, mâm cơm đã dọn sẵn, mọi người đã vào vị trí chờ cô, Hiểu Linh mỉm cười nhẹ ngồi xuống. Mâm cơm có thêm một đĩa bánh chồng chồng cao ngất. Vỏ bánh màu vàng nhạt, xôm xốp. Có những chiếc nhìn rõ những sợi dừa nạo bao ngoài.

Bánh vẫn còn nóng, tỏa hương thơm dìu dịu làm nao lòng người. Nhìn thấy thực chỉ muốn cắn thử một miếng xem chúng làm từ gì. Như mọi khi, Hiểu Linh chia đồ ăn mới cho cả nhà. 

-     Nào… mọi người thử món bánh sắn ta mới làm.

Có hai vị mặn ngọt lẫn lộn. Mọi người hên xui nhé.

Cả nhà râm ran tiếng mời cơm rồi mọi người bắt đầu thử miếng bánh trong bát của mình.

Tiểu Hàn là người đầu tiên:

-     Ô… của đệ là vị ngọt nha… có cả dừa và vừng. Thực ngon.

-     Ưm.. của đệ cũng ngọt… nhưng chỉ có dừa thì phải.

Lập Hạ tiếp tục, rồi đến Tiểu Đông:

-     Của ta vị mặn với vừng. Rất thơm.

Hiểu Linh quay sang hỏi Lưu thị:

-     Của nhạc phụ là vị gì?

Lưu thị chậm rãi đáp:

-     À… là vị mặn với dừa. Có vẻ hơi đối nhau khi dừa thì ngọt mà lại để vị mặn.

Lại nhìn đến Lưu Minh và Tiểu Nhã.

-     Còn của huynh và Tiểu Nhã thì sao?

Lưu Minh nhấm nháp, từ tốn nói:

-     Của ta là vị ngọt với vừng. Vừa thơm lại vừa ngọt. Rất thú vị.

-     Còn của đệ là vị mặn với cả vừng và dừa… đệ cảm thấy ăn ngon.

Tiểu Nhã trả lời sau chốt. Hiểu Linh mỉm cười:

-     Nga… có 6 vị hết thảy mà mọi người đều nếm đủ rồi. Cũng thật may mắn rồi. Nhưng mọi người ăn để dành bụng nha… cuối bữa còn chút đồ ăn nữa. No rồi là không thể ăn đâu đấy.

Hiểu Linh cũng ăn chiếc bánh của mình, vị mặn với dừa. Quả nhiên như lời nhạc phụ nói, có vẻ không hợp lắm. Cô cũng ăn thêm một hai cái nữa rồi ăn cơm. Mọi người ăn cơm rất nhanh đã xong. Nghe lời Hiểu Linh, ai cũng ăn ít hơn thường ngày một chút.

Cô kêu Tiểu Đông dọn mâm xuống, rửa sạch mấy chiếc bát ăn cơm trước, đổ tránh qua nước sôi rồi múc chè lên. Mỗi bát chè cô rắc thêm ít vừng rang và dừa nạo lên trên. Bát chè trong trong, từng miếng sắn mềm mại màu trắng sữa. Phía trên rắc thêm vừng rang vàng và dừa nạo trắng.

Vừa nhìn đã thấy bắt mắt, lại kèm theo mùi hương nhè nhẹ.

Hiểu Linh đẩy từng bát chè đến trước mặt mọi người. Nói:

-     Đây là món chè sắn hôm nay ta thử làm. Mọi người ăn xem thế nào. 

Mọi người chậm rãi múc từng thìa ăn. Vị ngọt của đường, sự mềm mại của miếng sắn, vị cay nhẹ của gừng. Hương thơm đặc trưng của sắn hòa quyện với hương gừng cùng vừng và dừa nạo khiến người ta không thể chỉ ăn một thìa rồi dừng lại.

Tiểu Đông nhìn Hiểu Linh đầy thán phục, nói:

-     Thê chủ… hai món ăn hôm nay của ngài thực sự quá ngon. Ta không ngờ từ sắn mì có thể tạo ra món ăn ngon như vậy.

Lưu Minh gật đầu đồng tình:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!