Chương 27: Một buổi sáng

Lưu Minh nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ ngay giường hắn nằm nhìn ra ngoài sân. Có lẽ do khó ngủ

hoặc cũng do vết thương đau khiến hắn tỉnh từ rất sớm. Trời còn chưa

sáng hẳn. Một cơn gió như có như không thổi qua khe cửa mang theo hơi

sương bay vào phòng.

Trên nhà trên có một tiếng chi rất nhẹ,

cánh cửa từ từ mở ra. Hiểu Linh nhẹ nhàng bước ra ngoài hít thở, vươn

vai. Ngay sau đó một chút Tiểu Đông cũng đi ra. Lưu Minh quay lại nhìn

trong phòng đã thấy Lập Hạ cũng đã ngồi dậy. Hắn không ngờ Phạm gia dậy

sớm như vậy. Lập Hạ nhìn thấy hắn đã ngồi dậy tựa vào giường thì ngạc

nhiên hỏi:

- Lưu công tử dậy sớm vậy sao? Công tử ngủ thêm chút đi, trời còn sớm lắm.

Lưu Minh mỉm cười nhẹ:

- Là vết thương đau nên ta tỉnh giấc sớm. Lập Hạ đệ không phải lo. Hơn nữa,

hôm qua ta nói chỉ cần gọi ta Minh ca được rồi, không cái gì mà Lưu công tử, nghe thực xa cách.

Lập Hạ hơi lưỡng lự. Lưu công tử hắn mới

gặp lần đầu, nhưng tính cách huynh ấy hắn thực thích. Có điều, tỷ tỷ vẫn xưng hô như vậy, hắn gọi khác liệu có sao không? Thôi thì cứ theo tỷ tỷ đi, Lập Hạ nói:

- Nhưng đại tỷ vẫn gọi công tử như vậy, ta nghĩ ta nên làm theo tỷ ấy thì hơn.

Lưu Minh phì cười, nói:

- Lập Hạ đệ, đệ quên mất đại tỷ đệ là nữ tử sao. Việc nàng ấy gọi ta như vậy

là do lễ tiết nên thế. Chúng ta không phải thân thích, nữ tử làm sao có

thể gọi thẳng tên của nam tử ra, Tiểu Nhã lại khác vì hắn là tùy thị của ta. Nếu đại tỷ đệ cũng gọi hắn là Nhã công tử hay đại loại vậy thì sẽ

thành không tôn trọng ta khi xếp ta ngang hàng cùng tùy thị. Còn ta với

đệ đều là thân nam tử, hơn nữa ta thực lòng muốn kết giao bằng hữu với

đệ, gọi tên nhau cũng là điều hiển nhiên mà.

Lập Hạ rối rắm:

- Cái này….

Sự rối rắm của Lập Hạ làm Lưu Minh nhầm tưởng rằng cậu ấy không muốn kết

giao bằng hữu cùng hắn. Tâm hắn trùng xuống một nhịp, cúi đầu nhỏ giọng

nói:

- Thôi vậy. Nếu đệ không muốn… ta cũng không ép.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!