Việc Đảng Thành Quân muốn mở tiệm cơm, Hoắc Nhung đã cùng người nhà nói trước, Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành không hiểu mặt này, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng lại giơ đôi tay ủng hộ.
Trước mắt nghe nói Lý Minh Sơn lại tìm được một cửa hiệu, còn ở bên cạnh đại học của Hoắc Nhung, Hoắc Tam Hưng lập tức hưng phấn.
"Cách trường của em gái gần như vậy, vậy phải đi xem xem, nếu thích hợp, sau này buổi trưa em gái không cần về nhà, cũng không cần ăn ở căng tin trường học, ra cửa rẽ cái chính là nhà ăn của nhà mình, quá là tiện."
Hoắc Nhung lại vốn dĩ không để ý vấn đề ăn cơm của mình, cô nghĩ vị trí địa lí này quả là tuyệt vời, phải biết rằng đời sau nếu nói chỗ ngành ăn uống kiếm tiền nhiều nhất, vậy khẳng định chính là nêu tên làng đại học, sinh viên niên đại này tuy nghèo, nhưng đại học kinh tế tài chính dù sao cũng là đại học tốt nhất Bình thành, có thể thi vào trường đại học này, tất nhiên trong nhà sẽ không quá keo kiệt.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là cách trường đại học không xa, cũng có một khu nhà tập thể, hai chỗ này kết hợp với nhau, cho dù ở đây mở cửa hàng bán cái gì, buôn bán đều không thể kém.
"Anh Minh Sơn nói khi nào đi xem không?" Hoắc Nhung cũng không vội ăn cơm, nhanh chóng hỏi.
"Còn chưa nói nữa, nói là bên đó đang để trống, khi nào cũng được, chỉ xem khi nào chúng ta có thời gian." Đảng Thành Quân trả lời.
"Vậy đợi cuối tuần đi, em cũng muốn cùng đi xem, tuần này vừa khai giảng, ngày thường em khẳng định không có thời gian."
"Được." Đảng Thành Quân dứt khoát lưu loát đáp ứng, nói lát nữa sẽ nói lại với Lý Minh Sơn một tiếng, đợi cuối tuần Hoắc Nhung không có buổi học, sẽ đi cùng nhau xem xét.
Hẹn xong cuối tuần đi xem cửa hàng, ngày hôm sau Hoắc Nhung tràn đầy vui mừng mà đi học.
Cô tới sớm, trong lớp học còn chưa có nhiều người, liền chọn chỗ ngồi mình thích trước, đặt cặp sách xuống.
Thời gian thật dài không ở trường học đi học, Hoắc Nhung rất thích cảm giác ngồi trong lớp đợi vào tiết, tuy phòng học cũ kĩ, bàn ghế cũng có chút hư hỏng, nhưng ngồi ở trường học sẽ vô cùng nổi tiếng trong tương lai này, nghe trong không khí tràn ngập hương vị an tĩnh bình yên, Hoắc Nhung cảm giác trái tim đều yên bình hẳn.
Chung quanh vẻn vẹn có mấy người dành thời gian đọc sách, bầu không khí nóng lòng hấp thu chất dinh dưỡng từ trong sách này, so với kiếp trước Hoắc Nhung vào đại học đậm nét học tập nhiều hơn.
Hoắc Nhung dương cao khóe miệng đánh giá bốn phía một lượt, cũng lấy sách từ trong túi ra yên tĩnh bắt đầu đọc.
Người trong lớp học càng ngày càng nhiều, chỗ trống bên cạnh Hoắc Nhung vẫn luôn không có người ngồi.
Chủ yếu là thấy cô lớn lên xinh đẹp, ăn mặc lại không giống như trong nhà điều kiện không tốt, không nhiều nữ sinh chọn tài chính, đồng chí nam càng ngại ngùng tới ngồi bên cạnh cô, cứ như vậy, vị trí bên cạnh Hoắc Nhung liền để trống.
Khi Trần Anh Huy và bạn học vào lớp, liếc mắt liền thấy Hoắc Nhung ngồi giữa lớp học, cô giống như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ, hấp dẫn ánh mắt mọi người, rồi lại lộ ra hương vị không với tới được, làm người khác không nhịn được muốn tới gần lại không dám.
Anh ta vừa nhìn chằm chằm Hoắc Nhung hai lần, sau lưng liền bị người ta vỗ một cái, Vương Hội Lan người cùng khu nhà tập thể lớn lên cùng nhau lộ cái đầu ra, cười tủm tỉm nói: "Có phải muốn muốn qua đó ngồi lại ngại không."
Hôm qua cô ấy đã chú ý tới cô gái xinh đẹp này, còn thấy Trần Anh Huy nói hai câu với cô, biết hai người quen biết, liền thuận miệng nói đùa.
Trần Anh Huy nghe vậy lại đột nhiên đỏ mặt, vội vàng nghiêm túc nói: "Cậu đừng nói bừa, người ta đã kết hôn có đối tượng rồi."
Vương Hội Lan nghe thế sửng sốt mắt trợn tròn: "Hả, cô ấy kết hôn rồi? Nhìn một chút cũng không giống mà."
Trần Anh Huy nghiêm mặt nói: "Đối tượng của cô ấy chính là người hôm qua tới cùng cô ấy, cậu đã gặp rồi."
Vương Hội Lan nghĩ lại một lúc nói: "Nhớ ra rồi, có phải các cậu còn nói chuyện không, tôi còn cho rằng đó là anh trai cô ấy, lớn lên khá tốt, chỉ là nhìn quá nghiêm túc, giống như từng đi bộ đội."
Trần Anh Huy không nói, trong lòng nghĩ cái gì mà nhìn giống như từng đi bộ đội, người ta trước kia chính là làm bộ đội.
Nếu cô gái xinh đẹp này đã kết hôn, Vương Hội Lan cũng không nói gì không thích hợp nữa, mắt thấy sắp tới giờ vào lớp, cô ấy đẩy trần Anh Huy sang bên cạnh, bản thân tới bên cạnh Hoắc Nhung, đặt túi sách lên bàn, đưa tay ra với Hoắc Nhung nói: "Chào bạn học, mình là Vương Hội Lan, mình có thể ngồi ở đây làm bạn cùng bàn với bạn được không?"
Hoắc Nhung vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái với gương mặt tươi cười duỗi tay ra đang nhìn cô, lập tức gấp sách lại đứng lên cười với cô ấy một cái cũng đưa tay ra.
"Đương nhiên có thể, mình là Hoắc Tiểu Dung."
Tuy trước đó Vương Hội Lan đã thấy Hoắc Nhung, nhưng cách khá xa, giờ đứng đối diện nhau, mới phát hiện cô gái này không phải xinh đẹp bình thường, gương mặt kia giống như trứng gà bóc vỏ, trơn bóng không chút khuyết điểm, đôi mắt vừa to vừa đẹp, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào mê hồn.
Không thể trách Trần Anh Huy vừa thấy cô liền ngại ngùng, nếu cô ấy là con trai, đối mặt nói chuyện thế này, khẳng định cũng phải đỏ mặt.
Vương Hội Lan là người yêu cái đẹp, với cô gái xinh đẹp trước mặt này lập tức sinh lòng yêu thích, chỉ vào Trần Anh Huy ngồi đằng sau nói: "Mình cùng Trần Anh Huy là bạn học lớn lên cùng một sân, hôm qua báo danh thực ra đã gặp cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!