Thừa dịp cách khai giảng còn mấy ngày, Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân, đi dạo tới hai cửa hàng Lý Minh Sơn nói tới, địa điểm trái lại rất tốt, nhưng căn nhà có chút không hài lòng, liền tạm thời không quyết định, tính toán xem mấy chỗ nữa rồi nói.
Nhưng kế tiếp Hoắc Nhung không có thời gian đi xem nữa, bởi vì đã tới thời gian đại học tài chính kinh tế khai giảng.
Tới ngày báo danh hôm đó, Đảng Thành Quân đã dậy từ sớm, thay quần áo sửa soạn ổn thỏa cho Mãn Bảo đã tỉnh, rồi ôm sang bên mẹ vợ, sau đó chuẩn bị cơm sáng cho Hoắc Nhung.
Đợi Hoắc Nhung sửa soạn xong đi qua, Đảng Thành Quân đã nấu xong cơm sáng để trong nồi rồi.
Hoắc Nhung hít hít cái mũi, ngửi được mùi thịt trước tiên.
"Làm gì thế?"
"Thành Quân nói con muốn ăn sủi cảo hấp, nặn mấy cái cho con bỏ vào nồi rồi, đã thả được một lúc, con đợi một lúc là có thể ăn." Lưu Quế Hương nói.
Bà nói như vậy Hoắc Nhung mới nhớ ra, hai ngày trước khi ra ngoài cùng Đảng Thành Quân thuận miệng nói một câu muốn ăn sủi cảo hấp, không nghĩ tới hôm nay sớm như vậy, Đảng Thành Quân vậy mà làm sủi cảo hấp cho cô rồi.
Sủi cảo hấp lấy ra, lớp da trong suốt bọc lấy nhân thịt mọng nước, Hoắc Nhung cắn một miếng liền nếm được hạt nhỏ giòn tan bên trong, vẫn là củ sen nhân thịt cô thích, chấm nước dấm thơm và ngon miệng, dù ăn lúc sáng sớm tinh mơ, một chút cũng không khiến người ta cảm thấy ngấy.
Mấy người Lưu Quế Hương đã ăn trước, lúc Hoắc Nhung ăn, bà ở một bên giúp con gái thu xếp đồ đạc, trong nhà đã lâu không có người đi học, hiện tại Hoắc Nhung đã có con, đột nhiên muốn đi học, trái lại Lưu Quế Hương rất mới lạ, vài ngày trước dùng máy may may một cái túi sách.
Dựa theo ý tưởng của bà, bà vốn dĩ muốn may một cái túi nhỏ gọn, mặt trên thêu hoa, nhìn cũng xinh đẹp, nhưng Hoắc Nhung lại nói không cần làm hình thức phức tạp gì, chọn vải chắc chắn một chút làm đơn giản nhất là được.
Hai người chọn tới chọn lui ở trong tủ, cuối cùng Hoắc Nhung chọn trúng một cuộn vải thô bằng sợi đay, cắt thành hai mảnh, lại thêm hai sợi dài bằng một nửa cái túi, nói bà dùng cách đơn giản nhất may vào nhau.
Khi túi sách này vừa làm ra, Lưu Quế Hương còn cảm thấy quá đơn giản, không chắc sẽ đẹp, kết quả đợi Hoắc Nhung cầm lấy đeo trên vai, ngược lại vô cùng phù hợp, nhìn đơn giản sạch sẽ, tôn lên gương mặt thanh lệ xinh đẹp của Hoắc Nhung, dáng vẻ thanh xuân tràn trề khiến ai nhìn vào cũng nói một câu cô gái này xinh đẹp.
Cũng không biết là người tôn lên túi hay là túi tôn lên người, tóm lại chính là đẹp.
Ngoài túi sách, Lưu Quế Hương còn làm thêm một túi đựng bút cho Hoắc Nhung, ba đầu may kín, một đầu dùng dây thừng phù hợp có thể kéo thắt lại, đựng bút chì và bút máy Anh Hùng mà Lưu Quế Hương thấy đắt kinh khủng mua ở cửa hàng bách hóa, túi đựng bút này cũng sửa xong rồi.
Lưu Quế Hương cất túi đựng bút và vở vào trong túi sách, cầm lên lắc lư trước mặt Mãn Bảo nói: "Xem nè, đây là túi sách của mẹ, Mãn Bảo mau lớn lên, lớn rồi bà ngoại cũng làm cho con một túi sách xinh đẹp, để Mãn Bảo khoác tới trường đi học nhé."
Mãn Bảo mặc áo bông xinh đẹp nằm tên giường, nhìn thứ ở trước mặt lắc qua lắc lại, tuy không biết bà ngoại đang nói gì, nhưng vẫn vui vẻ cười ha ha.
Lưu Quế Hương lập tức nói: "Nhìn Mãn Bảo thông minh ghê, có thể nghe hiểu lời nói này."
Hoắc Nhung hai ba miếng ăn hết sủi cảo hấp, ôm Mãn Bảo lên đùa giỡn một lát.
"Nếu Mãn Bảo nghe hiểu được, kế tiếp ở trong nhà phải ngoan một chút, hôm nay sau khi mẹ đi báo danh, liền phải đi học, ba không ở nhà, Mãn Bảo đừng khóc quá lâu, tránh cho bà ngoại mệt mỏi."
Lưu Quế Hương bật cười: "Mẹ chưa thấy qua đứa trẻ nào ngoan hơn Mãn Bảo, yên tâm, cho dù thằng bé khóc, mẹ cũng không mệt."
Hoắc Nhung cười chạm nhẹ mũi con trai, sau khi giao con cho mẹ mình liền xách túi sách ra cửa.
Cô vốn dĩ cho rằng hôm nay đưa cô đi báo danh chỉ có Đảng Thành Quân thôi, kết quả ra cổng mới phát hiện không chỉ có anh, Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư cũng ở đó, đang đứng cùng Đảng Thành Quân nói chuyện, vừa thấy Hoắc Nhung liền nhanh chóng vẫy tay với cô: "Tiểu Dung, mau tới."
"Chị Thanh Thư, sao chị cũng tới rồi."
"Anh nói đưa cô ấy tới trường trước, cô ấy nói muốn đi cùng em, anh liền đón cô ấy qua." Hoắc Nhị Quân đứng bên cạnh Đường Thanh Thư, có chút bất đắc dĩ nói.
Đường Thanh Thư là người Bình thành, là một cô gái, cha mẹ khẳng định hy vọng cô ở Bình thành phát triển, cộng với quan hệ với Hoắc Nhị Quân, vì thế cô cũng không tới thành phố khác học, giống như Hoắc Nhung báo danh đại học kinh tế tài chính, cùng trường học nhưng khác khoa, xem như là bạn cùng trường với Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung vốn muốn đợi tới trường thì đi tìm Đường Thanh Thư, kết quả cô ấy tới nhà trước rồi, hai người vừa chạm mặt liền nói không hết, ngược lại bỏ Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân sang một bên.
"Túi sách này của em mua ở đâu vậy, thật đẹp." Đường Thanh Thư liếc mắt một cái liền yêu thích túi sách Hoắc Nhung khoác trên vai, nói.
"Mẹ em tự làm, nếu chị thích, quay về để mẹ em cũng làm cho chị một cái."
"Dì tự làm sao, thật ngại quá đi mất." Vừa nghe do Lưu Quế Hương làm, Đường Thanh Thư có chút xấu hổ rút tay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!