Chương 89: Chọn địa điểm

Tối hôm đó Hoắc Nhung không đào được "tin tốt" từ chỗ Đảng Thành Quân, trong lòng vẫn luôn nhớ tới, hôm sau tuy eo mỏi lưng đau, nhưng không ngủ nướng lâu thì dậy, Mãn Bảo là một đứa trẻ, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, thằng bé vừa tỉnh, Đảng Thành Quân chắc chắn cũng tỉnh, cho nên lúc này hai người đều không ở đây, khẳng định là đã sắp xếp xong qua bên Lưu Quế Hương trước rồi.

Hoắc Nhung rửa mặt xong thì sang bên Lưu Quế Hương, thấy Hoắc Đại Thành đang ôm Mãn Bảo tản bộ trong sân, Lưu Quế Hương đang ở phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy Hoắc Nhung đi ra gọi một tiếng nói: "Minh Sơn tới rồi, đang ở trong phòng nói chuyện với Thành Quân đấy, chỗ mẹ cơm sắp xong rồi, con gọi hai người họ dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị ăn cơm."

Hoắc Nhung không nghĩ tới Lý Minh Sơn đến sớm như vậy, đang muốn hỏi tin tốt, nghe vậy liền vén rèm vào nhà.

Trong nhà, Đảng Thành Quân ngồi đối diện với Lý Minh Sơn, một tay cầm bút một tay cầm vở, vừa nghe anh ta nói vừa ghi nhớ gì đó, nghe được tiếng vén rèm, ngẩng đầu, sau khi thấy là Hoắc Nhung thì nói: "Sao không ngủ thêm một lúc, giờ đã dậy rồi."

Người khác không biết lời này của Đảng Thành Quân có ý gì, còn Hoắc Nhung lại rất rõ ràng, tối qua vì không để cô truy hỏi chuyện "tin tốt", Đảng Thành Quân không ngừng ra sức dày vò cô, bây giờ làm trò trước mặt Lý Minh Sơn kêu cô ngủ thêm một lát, tuy người khác không nghe ra có gì không đúng, lại khiến cô lập tức đỏ cả tai.

Cô chào hỏi với Lý Minh Sơn, đi tới bên cạnh Đảng Thành Quân, tức giận nhìn anh một cái, nói: "Ngủ không được, liền dậy."

Hai người trong lòng hiểu rõ nhìn nhau một cái, khóe miệng Đảng Thành Quân lập tức nhếch cao.

Lý Minh Sơn ở đây, Hoắc Nhung không trực tiếp hỏi hai người đang nói cái gì, trái lại Lý Minh Sơn sau khi thấy Hoắc Nhung nhớ ra cái gì, đứng lên nói: "Đúng rồi, đột nhiên nhớ ra Thanh Thư tìm anh có chút việc, anh phải đi trước, địa điểm chính là hai chỗ này, Thành Quân mọi người xem trước xem, nếu hài lòng, chúng ta liền quyết định, nếu không, lát nữa anh lại xem có chỗ nào thích hợp hơn không."

Địa điểm? Chọn chỗ nào? Trong lòng Hoắc Nhung có phần khó hiểu, trước mặt Lý Minh Sơn không có hỏi ra, đợi người đi rồi, cô mới nhìn Đảng Thành Quân nói: "Bây giờ anh nên nói cho em cái gọi là tin tốt là gì rồi nhỉ? "

Đảng Thành Quân đóng cửa lại, đưa quyển vở cầm hồi lâu trong tay cho cô, Hoắc Nhung vươn tay nhận lấy, lại không nhìn ra trên đó vẽ cái gì.

Thấy cô vẫn có phần không hiểu, Đảng Thành Quân nói: "Trước kia không phải em nói đợi sau này có cơ hội, chúng ta mở tiệm cơm sao?"

Hoắc Nhung gật đầu, đương nhiên nhớ rõ, khi đó cô và anh vừa mới vào thành phố, còn là đang ở nhà anh cả mà nói ra.

Nhưng hiện tại nói cái này làm gì?

Đảng Thành Quân thấy cô không hiểu, tiếp tục nói "Trước tết, anh đã nói với anh Minh Sơn, kêu anh ấy giúp anh tìm một cửa hàng mặt tiền, anh muốn dọn dẹp, mở tiệm cơm."

Hoắc Nhung nghe vậy, đôi mắt lập tức trợn tròn, nhìn Đảng Thành Quân: "Mở tiệm cơm? Bây giờ sao?"

Đảng Thành Quân gật đầu.

Hoắc Nhung lại lập tức hỏi: "Vậy việc làm tiệc thì sao?"

Đảng Thành Quân trả lời: "Tạm thời không làm, đợi đến lúc bắt đầu mở tiệm cơm, cũng không phải không thể nhận."

Đến lúc đó khẳng định không phải là Đảng Thành Quân tới nhà chủ, mà là nhà hàng đảm nhận làm yến tiệc.

Hoắc Nhung há hốc miệng, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, hoàn toàn không nghĩ tới Đảng Thành Quân vậy mà nghĩ giống cô.

Kỳ thật Hoắc Nhung đã sớm suy nghĩ chọn thời điểm nói với anh việc mở tiệm cơm, vì theo ký ức của cô, lâu nhất không đến một năm, nhóm hộ cá thể kinh doanh đầu tiên hình như có thể chính thức nộp đơn xin giấy phép kinh doanh tư nhân lên Cục công thương, quả thật trước đó cô có nói qua với Đảng Thành Quân về sau có cơ hội bản thân mở tiệm cơm, chính là đợi ngày cho phép hộ cá thể kinh doanh này.

Hiện tại đã là những năm cuối thập niên 70, nếu muốn đuổi kịp nhóm đầu tiên nộp đơn xin giấy phép kinh doanh tư nhân, hiện tại đã có thể bắt đầu chuẩn bị.

Nhưng Hoắc Nhung vẫn chưa nghĩ xong nên mở miệng nói với Đảng Thành Quân thế nào, hơn nữa năm trước bận rộn chuyện quay về thôn, liền gác xuống trước, nghĩ đợi đến năm sau lại nói với anh, nhưng cô không nghĩ tới, không đợi cô mở miệng, anh đã chuẩn bị trước một bước.

"Sao anh đột nhiên có ý tưởng này?" Tuy rất lâu trước kia bọn họ đã nói qua việc mở tiệm cơm, nhưng Hoắc Nhung lại không nghĩ tới Đảng Thành Quân vậy mà nhanh như vậy liền đưa ý tưởng này lên lịch trình.

Phải biết rằng cô sở dĩ có tâm tư như vậy, là vì cô biết rõ đoạn lịch sử này, biết kế tiếp sẽ có chính sách gì, mà Đảng Thành quân cái gì cũng không biết, lại có thể suy nghĩ giống cô, khứu giác phải nhạy bén thế nào mới có thể làm được, Hoắc Nhung thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Đây cũng không phải ý tưởng của một mình anh, năm ngoái đã bàn bạc với anh Hồng Binh và anh Minh Sơn rồi." 

Bọn họ đi không ít chỗ, gặp rất nhiều người, biết nhiều hơn một chút so với người bình thường, bọn họ có thể nhìn ra hai năm gần đây bên trên đã nới rộng cho kinh doanh tư nhân, ở Bình thành muốn thuê cửa hiệu mặt tiền làm ăn không chỉ có nhà bọn họ, nhưng không phải tất cả mọi người có sự quyết đoán làm người dẫn đầu kia, tuy trước kia Đảng Thành Quân đã cùng Hoắc Nhung thương lượng chuyện này, nhưng hiện tại thật sự nói ra với cô, cũng không tránh khỏi có chút thấp thỏm.

Không phải anh lo lắng quyết định của mình có vấn đề gì, mà là lo Hoắc Nhung không hiểu.

Nói cho cùng với bất kì ai, đây là hành động có phần mạo hiểm, cho dù rất lâu trước đó Hoắc Nhung đã ủng hộ anh mở tiệm cơm, anh cũng không thể bảo đảm, cô nhất định sẽ thấu hiểu quyết định của anh. Nếu Hoắc Nhung thật sự không hiểu, thì dù anh muốn làm, cũng nhất định ưu tiên suy xét cảm xúc của cô.

Không mở tiệm cơm cũng có thể làm rất nhiều việc khác, mà vợ trên đời này chỉ có một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!