Chương 88: Quay lại thành phố

Lời bà bảy vừa nói ra, không chỉ Trương Thúy Nhi ngây người, mà Hoắc Đại Sơn và Tảo Sinh cũng ngây ra.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

Tuy mấy ngày nay Trương Thúy Nhi luôn bày ra gương mặt mẹ kế luôn kiếm chuyện khiến ông ta chán nản vô cùng, nhưng suy cho cùng ông ta kết hôn với bà ta nhiều năm như vậy, con đã sinh mấy đứa, đâu có đạo lí thật sự đuổi người đi.

Vẻ mặt bà bảy cực kì nghiêm túc: "Sao? Lời của ta nói không có tác dụng sao? Không phải cô ta nói ta không coi cô ta là người người nhà họ Hoắc ư? Không phải nói ta đối xử không tốt với Liễu Sinh, Tảo Sinh hả? Không phải nói vì ta con gái mới không liên lạc với người nhà à? Nếu bà già này có lỗi với cô ta, khiến cô ta ở nhà họ Hoắc chịu nhiều ủy khuất như vậynếu cô ta muốn đi thì để cô ta đi, nếu các người không nỡ, vậy thu dọn đồ đi cùng cô ta luôn."

"Hai vợ chồng các người một lượt, nếu cô ta đi vội vàng, Đại Sơn anh vào trong thôn mượn cái xe bò, đưa cô ta về." Nói xong bà bảy cũng không nhìn Trương Thúy Nhi một cái, kéo Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng vào phòng, để lại vợ chồng Hoắc Đại Sơn cùng Tảo Sinh không hiểu rõ chuyện gì ngơ ngác nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

Trương Thúy Nhi nhìn Hoắc Đại Sơn, sau hồi lâu mới hồi phục tinh thần, cuối cùng gân cổ thật sự bắt đầu khóc.

"Hoắc Đại Sơn, ông thật sự muốn đưa tôi về sao?"

Hoắc Đại Sơn nghe vậy cũng phát cáu: "Không phải bà nói những lời này trước mặt mẹ sao? Nếu không phải bà suốt ngày bày ra cái mặt như ai đó nợ tiền bà, ngày ngày kiếm chuyện, mẹ có thể nói như vậy à? Chính bà tự nghĩ lại bà nói cái gì xem? Mấy năm này mẹ có lỗi chỗ nào với nhà chúng ta sao? Khi trong nhà không có tiền tiêu, tiền đi học của Liễu Sinh và Tảo Sinh, năm nào mà mẹ không cho, quần áo của Tảo Sinh có bộ nào không phải mẹ làm, còn chuyện của con gái, liên quan gì tới mẹ?

Cả ngày bà nói vớ vẩn cái gì vậy? Rõ ràng là bà không muốn trải qua cuộc sống êm đẹp, cố ý kiếm chuyện náo loạn với mẹ, bà còn không biết xấu hổ mà nói!"

Lúc này Trương Thúy Nhi biến khéo thành vụng, nâng đá đập chân mình, cả giải thích cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Từ khi gia đình Hoắc Nhung quay về, bà ta liền thành trò cười trong thôn, bất cứ ai tới trước mặt bà ta đều nhắc tới Lưu Quế Hương, nói cuộc sống nhà bọn họ hiện tại tốt như thế nào, nói Lưu Quế Hương tìm được con rể có bao nhiêu bản lĩnh, đối với Hoắc Nhung có bao nhiêu quan tâm, nói bọn họ trở về mang bao nhiêu thứ tốt. Từng câu từng chữ đánh vào mặt bà ta, lòng bà ta tất nhiên không thoải mái, vì thế mới mượn cơ hội không có chuyện gì kiếm chuyện cãi nhau với Hoắc Đại Sơn.

Nhưng bà ta không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành thế này mà?

Trương Thúy Nhi khóc lóc sững sờ tại chỗ, cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì.

Mà ở trong phòng, bà bảy ngồi trên giường, chỉ cái li trên bàn, đang nói Hoắc Tam Hưng rót nước cho bà uống.

Gương mặt bà nặng nề, lúc này Hoắc Tam hưng cũng không đoán ra tâm tình của bà, rót li nước cho bà rồi đưa tới trước mặt, nói: "Bà bảy, nếu không bà vào thành phố với chúng cháu đi."

Bà bảy nhìn bọn họ lớn lên từ nhỏ, trong mắt mấy anh em Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng không khác gì bà nội ruột, tuy hôm nay anh oán giận không nể mặt Trương Thúy Nhi, nhưng cũng không nghĩ bà bảy sẽ thật sự đưa thím ta đi, suy cho cùng bên dưới còn hai đứa nhỏ, lời hôm nay Trương Thúy Nhi nói anh cũng nghe thấy rồi, đơn giản là cảm thấy bà bảy đối xử với bọn họ quá tốt, cho nên trong lòng không thoải mái.

Anh không muốn để bà bảy chịu ủy khuất, thật sự tiễn Trương Thúy Nhi đi, trong nhà không có người lo liệu, không phải bà bảy phải bận rộn sao.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy còn không bằng đón bà bảy vào thành phố luôn, trong nhà thích thế nào thì để thím ta làm như thế đi.

Bà bảy nhận ca tráng men uống một ngụm, lúc này mới nói: "Không cần đâu, bà ở nhà thoải mái, rất tốt."

"Hôm nay nếu bà không dạy dỗ nó, cả đời nó cũng không học được cách sống yên ổn, nếu nó muốn ầm ĩ, vậy thì làm lớn lên, bà đã già rồi, sợ gì chứ?"

Bà bảy sống nhiều năm như vậy chuyện gì mà chưa thấy qua, âm mưu quỷ kế gì mà không biết, mấy ngày này không có chuyện thì Trương Thúy Nhi kiếm chuyện, nhìn không nổi nhà Hoắc Nhung tốt là thứ nhất, muốn mượn mấy người Lưu Quế Hương quay về nhắc nhở bà là thứ hai.

Trong hơn một năm nay Trương Thúy Nhi có dáng vẻ ra sao, bà đều thấy, Hoắc Ni đi rồi, trong lòng bà khó chịu, không muốn trong nhà lại có biến cố gì, cho nên khi Trương Thúy Nhi càng thêm phách lối cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá giới hạn, cũng tùy cô ta ầm ĩ, tranh cãi. Bà lớn tuổi rồi, nếu Trương Thúy Nhi là người đáng tin, giao tất cả mọi chuyện trong ngoài trong nhà cho cô ta không phải không được, bà trước sau không làm cái chuyện gây khó dễ con dâu, nếu không phải tính tình cô ta hẹp hòi, so đo, không lên được mặt bàn, bà cũng không đến mức chướng mắt với Trương Thúy Nhi như vậy.

Nhưng bà tự hỏi dù không ưa Trương Thúy Nhi, từ khi cô ta gả tới nhà bà, bà cũng chưa từng đối xử tệ với cô ta một phần, với cháu trai cháu gái càng không cần nói, cho dù bản thân không ăn không uống, với Tảo Sinh và Liễu Sinh, bà cũng không keo kiệt nửa phần.

Bà tự hỏi không hề làm việc xấu nào, cho đến hôm nay sau khi Trương Thúy Nhi nói ra những lời đó, bà bảy mới hiểu được, việc bỏ đi của Hoắc Ni, bà nhường nhịn chẳng những không làm Trương Thúy Nhi nhận ra sai lầm, còn khiến cô ta được đằng chân lân đằng đầu, ở trong nhà này càng không sợ gì.

Chỉ cần con dao không rơi trên người cô ta, cô ta liền vĩnh viễn không học được cách sống yên ổn.

Cho nên bà bảy mới quyết định, cần phải cho Trương Thúy Nhi một bài học suốt đời khó quên mới được.

Bà bảy nói như vậy, Hoắc Nhung liền rõ, bà bảy đã nhịn tới giới hạn, không muốn nhịn nữa. Trương Thúy Nhi cho rằng đã bắt được điểm yếu của bà bảy, lại không nghĩ tới chạm đến điểm mấu chốt của bà, đá phải một tấm sắt vừa cứng vừa chắc.

Hoắc Nhung kéo tay áo anh trai, không để anh nói nữa, dỗ dành bà bảy nói chuyện khác, rồi kéo Hoắc Tam Hưng về trước.

Khi về, trong sân không còn ai, vợ chồng Hoắc Đại Thành đều không ở đó, cũng không biết đã chạy đi đâu.

Hai người vừa về tới nhà, Lưu Quế Hương đã nghe được tin tức, hỏi một chút đầu đuôi sự việc, nghe con gái nói xong, bà thở dài: "Hồi trẻ tính bà bảy con không dễ nói chuyện, thím con lúc này chắc chắn chọc vào nỗi đau của bà bảy rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!