Mắt thấy lập xuân đã qua, trong đội lại bắt đầu bận rộn, mấy người Hoắc Tam Hưng, Hoắc Đại Thành dẫn đầu bắt tay vào làm việc, chưa được mấy này cả thôn liền bắt đầu bận rộn.
Hoắc Nhung đã thích ứng vài ngày, cuối cùng đã thích ứng cuộc sống ngủ một mình, cả nhà đều bận rộn, cô cũng muốn đi làm với Lưu Quế Hương, bà thấy cô thực sự muốn đi liền để cô buổi sáng đi cùng mình, buổi chiều về nhà nghỉ ngơi đọc sách, mỗi ngày trôi qua rất nhanh.
Hôm Hoắc Nhung trở về, hạt giống lương thực của đại đội cũng về cùng, mấy ngày kế tiếp, Hoắc Đại Thành và Hoắc Tam Hưng đều rất bận, công điểm của hai người hai ngày này đều dựa vào cánh đồng gieo hạt giống được phân công, làm càng nhiều thì công điểm càng nhiều, vì thế hai người rất hăng hái.
Buổi trưa bận tới mức thời gian trở về ăn cơm cũng không có, dù sao buổi chiều Hoắc Nhung không có việc gì, giữa trưa chờ Lưu Quế Hương trở về sau đó giúp bà làm cơm liền đem thức ăn đã làm tốt đi đưa cho hai người.
Hoắc Tam Hưng tuổi trẻ sức lớn, có thể làm cũng có thể ăn, đã làm việc mấy ngày, khi Lưu Quế Hương nấu cơm trưa liền bỏ nhiều hơn hai nắm gạo, trộn lẫn khoai lang đỏ và cơm trộn bắp nấu chung.
Hoắc Nhung giúp đem rau khô đã phơi tốt của năm ngoái ra ngâm mềm rửa sạch sẽ, Lưu quế Hương đem nó cắt nhỏ, bỏ thịt mỡ heo vào nồi xào ra dầu, thêm rau khô và hành tỏi ớt khô vào, xào hai cái sau đó thêm nước vào nấu, cuối cùng mở nắp ra, lửa lớn đem nước cạn sạch, một đĩa rau khô không thấy chút thức ăn mặn nào, trộn lẫn với cơm ăn hết sức thơm cay.
"Một chén cho cha con, chén lớn kia cho anh ba con." Lưu Quế Hương sắp cơm hai người xong, bỏ vào giỏ tre dùng đĩa đậy lên, lại đưa cho Hoắc Nhung hai đôi đũa cầm theo, ra cửa đưa cơm cho hai người Hoắc Đại Thành.
Hai ngày nay thời tiết tốt, công việc trong đội bận rộn, chỗ nào trong ruộng cũng đều bận rộn làm việc kiếm công điểm, không rảnh có thời gian về nhà ăn cơm, Hoắc Nhung xách theo rổ mới đến bên cạnh, liền thấy Hoắc Tam Hưng đã cởi áo bông, bên trong chỉ mặc áo mỏng, cầm cuốc ra sức trên mặt ruộng.
Hoắc Đại Thành cách anh xa một chút, ước chừng là làm việc mệt mỏi, đang cầm ấm uống nước.
Hoắc Nhung từ xa kêu một tiếng, Hoắc Tam Hưng quay đầu lại nhìn là cô, lập tức không rảnh làm việc, ném cái cuốc, quần áo vắt lên vai, liền hướng tới bên đường đón lại đây.
Làm việc cùng có mấy người cùng tuổi trong thôn, thấy Hoắc Nhung cũng như em gái nhà mình, đùa giỡn nói: "Em mang món ngon gì cho anh ba em vậy, nhìn anh ba em kích động kìa."
Hoắc Nhung còn chưa nói gì, Hoắc Tam Hưng đã nhận chén đũa cười nói: "Món gì ngon cũng không cho mấy người ăn, cứ thèm đi."
Nói xong cũng kéo cha mình lên, hai người ngồi xổm bên bờ ruộng liền mở đĩa ra bắt đầu ăn.
Hoắc Nhung đợi hai người ăn xong còn phải cầm chén về, liền đứng một bên chờ, lại thấy Trương Thúy Nhi cũng xách một cái rổ nhỏ đi từ con đường nhỏ lại đây, cô quay đầu thì thấy, quả nhiên thấy được Hoắc Đại Sơn đang lặng lẽ làm việc cách chỗ Hoắc Đại Thành không xa.
Từ sau chuyện của Hoắc Ni, Hoắc Tam Hưng rất ít khi chào hỏi với người thím này, ngẩng đầu vừa thấy liền xoay đầu về.
Trương Thúy Nhi vừa thấy, hừ một tiếng: "Đắc ý cái gì chứ?"
Có vẻ tâm tình bà ta không tệ, tuy có chút không thoải mái khi Hoắc Tam Hưng thấy mà không chào, nhưng rất nhanh ném anh ra sau đầu, lần nữa ngẩng đầu xách theo rổ vượt qua mấy người Hoắc Nhung đi đến Hoắc Đại Sơn bên kia.
Hoắc Tam Hưng thấy thế, có chút không hiểu chuyện gì hỏi: "Thím ấy vui vẻ chuyện gì vậy?"
Sau chuyện Hoắc Ni, Trương Thúy Nhi mất hút trước mắt bọn họ mấy ngày, gặp người đều không thể hận trốn đi, hiện tại thế nào lại đột nhiên thẳng sống lưng lên?
Hoắc Nhung nghe anh ba hỏi vậy, mới nhớ tới tin tức lúc cô trở về: "Chu Văn Thanh sắp về thành phố đi, nghe nói Hoắc Ni cũng đi cùng. Anh ba anh không biết sao?"
Hoắc Tam Hưng: "?? Anh không biết a? Chuyện khi nào?"
Thực ra Hoắc Nhung cũng không biết chuyện khi nào, lúc về cô nghe một chú thuận miệng nói vậy, cũng không để trong lòng, vốn dĩ tính trở về hỏi Lưu Quế Hương một chút, kết quả lại xảy ra chuyện anh hai cô, cô đâu còn tâm tư quản người khác, hiện tại nghe Hoắc Tam Hưng hỏi vậy, mới biết được có khả năng mấy người Lưu Quế Hương cũng hoàn toàn không biết.
"Lúc em với Thành Quân trở về, nghe người trong thôn nói, nói Chu Văn Thanh sắp về thành phố, giấy tờ về thành phố đều cần đại đội đóng dấu ký tên, có thể là chuyện mấy ngày này đi."
Hoắc Tam Hưng một bên lùa cơm, một bên nhìn dáng vẻ diễu võ dương oai của Trương Thúy Nhi đi qua, suy nghĩ rõ ràng, trách không được thím ta đồng ý ra ngoài, hóa ra là Chu Văn Thanh sắp về thành phố, Hoắc Ni cũng muốn đi theo thành người thành phố.
Hoắc Nhung lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, người khác không biết Chu Văn Thanh là người thế nào, cô nhìn tổng quát toàn bộ hành trình lại rất rõ, nếu Chu Văn Thanh có thể dễ dàng mang Hoắc Ni về thành phố như vậy, thì lúc trước Trương Thúy Nhi kêu hắn cưới Hoắc Ni, hắn sẽ không sống chết không đồng ý, dao kề trên cổ mới miễn cưỡng đồng ý, tất nhiên là còn tính toán khác, hiện tại nói dễ nghe như vậy, cùng lúc trước lừa gạt Hoắc Tiểu Dung có gì khác biệt đâu.
Trương Thúy Nhi vết sẹo lành đã quên đau, hiện tại thấy Chu Văn Thanh có thể về thành phố, liền quên trước kia hắn là thứ gì.
Nhưng Hoắc Nhung cũng có thể lí giải, dù sao theo Trương Thúy Nhi thấy, nếu Hoắc Ni đã kết hôn với Chu Văn Thanh, vậy tóm lại là người một nhà, lúc trước ăn qua đau khổ không nói, về sau Hoắc Ni vào thành phố, cuộc sống hắn tốt hay không cũng còn hơn, người trong thôn dù nói này nói nọ, chỉ cần Hoắc Ni không ở bên cạnh, người khác thích nói gì cũng mặc kệ, nói không chừng sau này tương lai Hoắc Ni có thể mang cả nhà bọn họ vào thành phố ấy chứ, bà ta không phải nhìn sắc mặt người trong thôn nữa, còn để ý người ta nói cái gì sao?
Nghĩ như vậy, tất nhiên Trương Thúy Nhi có thể thẳng lưng lên.
Hoắc Nhung không có hứng thú với chuyện của Hoắc Ni, Hoắc Tam Hưng cũng lười nghe tới Chu Văn Thanh thế nào, đợi cơm nước xong liền đem chuyện này vứt sau đầu, bỏ chén lại vào giỏ, uống hai ngụm nước xong lại bắt đầu làm việc lần nữa.
Hoắc Nhung thu chén xong chuẩn bị xách về, lại thấy Trương Thúy Nhi ở đằng sau cũng cùng đi về, khi đến trước mặt Hoắc Nhung quay đầu nhìn cô nói: "Ồ, không phải nghe nói mày vào thành phố sao? Sao lại về rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!