Chương 45: Gặp Triệu Hồng Mai

Đảng Thành Quân vừa nói đề nghị ra đã bị cả nhà phủ quyết, nhất thời không lên tiếng nữa, thấp giọng hỏi Hoắc Nhung đứng ở đằng kia: "Vậy em cảm thấy phải làm sao đây? Không thể cứ để anh hai kết thúc như vậy chứ."

Đảng Thành Quân cũng là đàn ông, còn là người đàn ông cưới được cô gái yêu thích, nên anh càng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của Hoắc Nhị Quân.

Lui mười ngàn bước mà nói, nếu hôm nay không đưa 300 đồng này liền hủy hôn chính là nhà Hoắc Nhung, dù trong lòng Đảng Thành Quân khó chịu đến chết cũng phải nghĩ cách gom đủ 300 đồng này, suy cho cùng là anh thật lòng thích Hoắc Nhung, trong nhà cô ấy nếu là như thế, anh chắc chắn phải đem cô gái mình yêu thích kéo ra khỏi bể khổ, anh tin chắc hiện tại Hoắc Nhị Quân cũng nghĩ như vậy.

Nhưng điều kiện tiên quyết để làm vậy là bản thân cô gái ấy phải đồng ý.

Hôm nay Triệu Hồng Mai hễ có ý phản kháng lại cha mẹ đi cùng Hoắc Nhị Quân, anh nghĩ Hoắc Nhị Quân cũng không đau khổ như vậy.

Vì vậy anh cũng không có biện pháp.

Hoắc Nhung cũng bối rối cả đầu, "Ngày mai con muốn đi thôn Bình Khê gặp chị Hồng Mai một lần, đợi gặp được rồi nói sau."

Thực ra mọi người đều biết, hiện tai quan trọng nhất không phải là Hoắc Nhị Quân nên làm gì, mà là Triệu Hồng Mai có dự định gì.

Đảng Thành Quân nghe vậy gật đầu: "Được, vậy ngày mai anh đi với em."

Hoắc Nhung cảm thấy có thể, đem ý tưởng này nói với mọi người.

"Này... Con đi có được không?" Lưu Quế Hương ít nhiều vẫn có chút nuốt không xuống được cục tức này, thực ra bà cũng rất thích cô gái Triệu Hồng Mai này, nếu cô gái này vẫn bằng lòng gả tới gia đình này, bà chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy như trước kia.

Hoắc Nhung trả lời: "Không thử làm sao biết, con không tin chị Hồng Mai thật sự ngốc như vậy."

Hoắc Đại Thành thở dài: "Con bé không ngốc thì có thể làm gì? Còn có thể thật sự vì Hoắc Nhị Quân mà không cần cha mẹ ư?"

Tuy ông nói như vậy nhưng vẫn không thể hiểu được, cha mẹ trên đời làm sao có thể vì tiền mà không cần hạnh phúc của con gái mình, đổi lại là ông, cho dù ông nằm trên giường ốm chết cũng tuyệt đối không muốn gả con gái tới gia đình như thế này để bị người ta giày vò cả đời.

"Cha, mẹ, hai người đừng nghĩ nhiều như vậy, trời không còn sớm, ngủ sớm chút đi, sáng mai con đi với Thành Quân, anh ba anh cũng đi cùng bọn em đi, mẹ giúp con giấu anh hai, đừng để anh ấy biết chúng con đi tìm chị Hồng Mai, đợi chúng con trở về rồi nói."

Hoắc Nhung sắp xếp cho cả nhà, Lưu Quế Hương gật đầu, đem nước gừng ngọt còn dư lại đã sớm lạnh uống hết, cùng chồng về phòng ngủ.

Hoắc Tam Hưng vào phòng trước, Hoắc Nhung lại dặn dò anh mấy câu: "Anh ba anh xem anh hai một chút, anh ấy uống nhiều rượu như vậy, buổi tối anh lấy đồ để bên cạnh đề phòng anh ấy muốn nôn."

Hoắc Tam Hưng cũng gật đầu đáp ứng, vén rèm vào phòng.

Đi đường mệt mỏi trở về lại gặp chuyện này, Đảng Thành Quân khẳng định tâm tình Hoắc Nhung chắc chắn không tốt, đi phòng bếp đun cho cô chút nước nóng, đổ vào chậu cho cô ngâm chân thật tốt, sau đó vào ổ chăn đem cô ôm chặt, nói: "Em đừng nghĩ nhiều như vậy, đợi ngày mai gặp người lại hỏi."

Hoắc Nhung ở trong ngực anh khó chịu ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Nếu thật sự không được, anh hai khẳng định khó chịu rất lâu, vậy phải làm sao?"

Hôm nay khi cô hỏi chuyện dường như đang tìm cách, lúc này chỉ còn hai người cô không hề che dấu lộ ra sự lo lắng.

Với tính cách của Hoắc Nhị Quân, tâm tư tỉ mỉ, cho nên càng nghĩ nhiều, cô thật sự sợ anh ấy vì chuyện này gục ngã rơi vào bế tắc, cô không muốn gì cả, chỉ muốn anh hai cô như trước, không có tâm sự không gục ngã là tốt rồi.

Đảng Thành Quân trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: "Nếu không... Đến lúc đó để anh hai cùng vào thành phố với anh."

Hoắc Nhung đột nhiên ngẩng đầu lên.

Anh dựa vào ánh trăng nhìn cô, tiếp tục nói: "Tuy hiện giờ anh cũng không biết anh Hồng Binh đang làm gì, nhưng nếu anh ấy buôn bán chắc chắn sẽ thiếu người, nếu anh hai đi liền kêu anh Hồng Binh tìm việc cho anh ấy làm, anh hai bận rộn sẽ không nghĩ nhiều nữa."

Ngay lập tức Hoắc Nhung cảm thấy đây là biện pháp tốt, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không được.

"Cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, năm nay anh hai đã 26 tuổi rồi, còn lớn hơn anh hai tuổi, nếu không phải nhà chị Hồng Mai lùi lại lùi, hiện tại con anh ấy cũng lớn rồi. Cha mẹ khẳng định muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh ấy."

Khi Hoắc Nhị Quân và Triệu Hồng Mai xem mắt tuổi đã lớn như Đảng Thành Quân bây giờ, ở trong thôn tuổi coi như không còn nhỏ, sau khi đính hôn với Triệu Hồng Mai vì quan hệ với gia đình bên kia lùi lại lùi, hiện giờ tuổi này muốn nói chuyện với một cô gái môn đăng hộ đối đã không còn dễ dàng, cũng chính là nguyên nhân hôm nay Lưu Quế Hương buồn bã như vậy, nếu thật sự không có duyên phận với Triệu Hồng Mai, bỏ qua thì bỏ qua, nếu làm lỡ chuyện lớn của Hoắc Nhị Quân mới thật sự làm bà sốt ruột.

Đảng Thành Quân lại không quá quan tâm, sờ mặt cô: "Cho dù như vậy, so với tùy tiện tìm một người kết hôn, anh hai em chắc chắn vẫn muốn tìm tìm một cô gái phù hợp. Chuyện này chủ yếu xem ý của anh hai em, cha mẹ em đau lòng anh em em như vậy sẽ không cản trở chuyện anh ấy muốn làm đâu."

Hoắc Nhung nằm sấp trước ngực anh: "Sao anh biết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!