Người đàn ông vừa tới gần, tất cả người xung quanh đều bắt đầu nói thì thầm, đứa bé nhào vào trong ngực người đàn ông lại hoảng sợ quá mức vẫn đang khóc, ồn ào làm người này nghe nửa ngày, lại không nghe được cái gì.
Hơn nửa ngày mới làm rõ được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông nghe nói mẹ ruột mình thiếu chút nữa bị hạt dẻ nghẹn chết, trán toát mồ hôi vì sợ hãi, đem bà cụ xem xét kiểm tra một phen từ trên xuống dưới, không ngừng hỏi bà có chuyện này hay không.
Bà cụ nhìn Hoắc Nhung há mồm muốn nói chuyện, lại giống như bị hạt dẻ làm bị thương cổ họng, nói không ra tiếng.
"Mau cảm ơn cô gái này và chàng trai này đi, nếu không có hai người họ, hôm nay bà cụ liền nguy hiểm rồi, hai người bỏ sức nửa ngày, cuối cùng mới đem bà cụ cứu về được." Có người hảo tâm nhắc nhở nói.
Lúc này người con trai mới để ý tới tay mẹ mình còn đang nắm tay người ta, quay qua Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng khom lưng: "Cảm ơn hai đồng chí nhỏ đã cứu mẹ tôi, nếu không có hai người, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cảm ơn, cảm ơn!"
Hoắc Tam Hưng không nghĩ tới biện pháp của Hoắc Nhưng hữu dụng như vậy, thấy người này không ngừng cảm ơn, vội xua tay để người này đừng khách khí.
Hoắc Nhung lại nhìn bà cụ, nói: "Có khả năng cổ họng bà bị thương, vẫn nên đưa bà đi Sở Vệ sinh nhìn một cái."
Người con trai gật gật đầu, cảm kích Hoắc Nhung nói hai tiếng cảm ơn.
Người này ngồi xổm xuống cõng bà cụ muốn đi, bị bà cụ nắm lấy quần áo, chỉ vào Hoắc Nhung há mồm a hai tiếng.
Người con trai hiểu rõ ý tứ mẹ mình, cõng bà tới trước mặt Hoắc Nhung.
"Tôi tên Đặng Hướng Văn, hai đồng chí nhỏ có thể cho tôi biết tên không? Đại ân không lời nào nói hết được, hai người cứu mẹ tôi tôi không có gì tốt để báo đáp, mời mọi người bữa cơm rau dưa vậy."
Bên cạnh chính là nhà ăn lớn công xã, vừa hay bây giờ là giờ cơm, mời ân nhân đi vào ăn một bữa cơm, cũng coi như là một chút tấm lòng của mình.
Hoắc Nhung không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Cô cũng là vừa vặn gặp phải, với phương pháp cấp cứu Heimlich có điểm ấn tượng, đổi thành cái khác, khẳng định cô liền không có cách, cho nên thật sự chỉ là trùng hợp, có thể cứu bà cụ cũng xem như chuyện tốt, ăn cơm chắc chắn không cần.
Lưu Quế Hương cũng đứng ra nói: "Có thể giúp đỡ trong lòng chúng tôi rất vui vẻ, ăn cơm thì không cần, chúng tôi còn có việc nữa, anh nhanh đưa mẹ mình đi Sở Vệ sinh khám trước đi!"
Vài người thay phiên từ chối, Đặng Hướng Văn cõng mẹ mình cũng không kiên quyết mời bằng được, không có biện pháp, chỉ phải từ bỏ, nhưng vẫn muốn biết tên hai người, nói về sau nếu có cơ hội, nhất định phải mời bọn họ ăn một bữa cơm, báo đáp bọn họ thật tốt.
Nói xong cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng cõng bà cụ kéo đứa nhỏ đi.
Bọn họ vừa đi, người vây quanh cũng tan, không ít người dựng ngón tay cái khen Hoắc Nhung một cái, Hoắc Tam Hưng thấy người đi gần hết, cũng tới trước mặt Hoắc Nhung, xoa xoa đầu cô.
"Không tệ nha, chiêu lợi hại như vậy học ở đâu, anh không biết ấn hai cái dưới ngực còn có thể cứu người!"
Tuy rằng toàn bộ quá trình anh đều nghe Hoắc Nhung chỉ huy, nhưng trong lòng không biết gì, cũng không nghĩ tới có thể thật sự cứu người, lúc này được người khen lại, trong lòng cũng rất hạnh phúc.
Hoắc Nhung đánh trống lảng: "Có thể là nhìn thấy trên sách nào đó? Quên rồi."
Lưu Quế Hương cũng vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ: "Về sau chuyện này con cũng không nên tùy tiện tiến lên, vừa rồi mặt bà cụ đều trắng thành như vậy, mẹ sợ nếu cứu không được, vậy phải làm sao!"
Ngược lại bà không phải không khuyến khích con gái mình làm việc tốt, nhưng việc tốt này khẳng định cũng phải khả năng cho phép mới được, nếu hôm nay không cứu được bà cụ, ngược lại trì hoãn thời gian, vậy liền phiền toái.
Hoắc Nhung gật đầu nghe lời: "Mẹ, người yên tâm, con chắc chắn cân nhắc khả năng."
Cô quả thật không cách nào nói vừa khéo, nếu đổi thành tình huống khác, để cô cứu bà ấy cũng không chắc có cách a.
Lưu Quế Hương nghĩ nghĩ rồi thay đổi cách nói: "Thế nhưng con gái mẹ thật lợi hại, cứu người chính là việc rất tốt nha, trở về mẹ phải cùng cha con nói về chuyện này."
Ba người vừa đi vừa nói quay về chỗ Tống Yến Lan.
Thời điểm Hoắc Nhung chạy đi Tống Yến Lan muốn đi cùng, thế nhưng đồ họ mua còn chất ở cửa nữa, không thể không có người nhìn, cho nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, bây giờ thấy sự việc được giải quyết, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!