Chương 22: Hoắc Nhất Minh Trở Về

Lý Thành Cương sung sướng đem Chu Văn Thanh chọc tức một trận, liền dẫn Trần Kiến Hồng đến chỗ hắn uống rượu.

Hoắc Ni dò dẫm trong bóng đêm vào chỗ thanh niên trí thức, chỗ cửa sổ hướng về giường Chu Văn Thanh học kêu hai tiếng chim, sau đó nhìn chằm chằm đèn dầu bên trong cửa sổ lắc lư, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa một cách cẩn thận.

Đây là cách Chu Văn Thanh nghĩ ra cho cô ta, dù sao cô ta cũng là một cô gái, nếu bị người ta nhìn thấy buổi tối còn chạy tới chỗ thanh niên trí thức, còn vào phòng của thanh niên nam, vậy nhất định người trong nhà đều sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng, chính là Hoắc Tiểu Dung cũng chưa từng tìm Chu Văn Thanh lúc trời tối.

Thực ra trong lòng Hoắc Ni cũng sợ, nhưng Chu Văn Thanh cứ phải như vậy, nói hắn bị thương, động một chút cả người đều đau, cũng không có ai chăm sóc hắn.

Để cô ta chờ trong phòng thì hắn liền vào tới, nói Lý Thành Cương vừa cùng người cùng phòng về nhà rồi, hai ngày này Trần Kiến Hồng thường ở lại bên kia đến khuya, không có ai phát hiện ra cô ta.

Hoắc Ni đau lòng hắn, bị hắn dỗ dành liền đáp ứng, sau đó Chu Văn Thanh liền nghĩ ra cách này, cô ta học kêu hai tiếng chim, nếu đèn trong phòng lắc lư là không có ai, đèn không lắc lư thì cô ta đi.

Lúc cô ta vào cửa, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình Chu Văn Thanh nằm trên giường, từ lúc cô ta đi vào, đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô ta mặt không biểu cảm, Hoắc Ni cảm thấy hắn có chút kỳ quái, hỏi: "Làm sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"

Đột nhiên Chu Văn Thanh đem sách bên gối ném xuống đất, cuốn sách bộp rách một chút gáy, Hoắc Ni bị dọa run cầm cập, hoàn toàn không biết mình làm sai việc gì.

"Hoắc Tiểu Dung đính hôn với ai?" Chu Văn Thanh mặt sa sầm nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hoắc Ni sợ khủng khiếp, lại không dám đi, nhỏ giọng nói: "Chính là họ Đảng kia, Đảng Thành Quân."

Quả nhiên là hắn! Chu Văn Thanh cắn răng sắp bể, như thế nào cũng không thể tin hai người họ cuối cùng ở bên nhau không nói, còn đính hôn.

Hắn đột nhiên nhìn Hoắc Ni, ánh mắt càng u ám: "Tại sao em không nói sớm cho anh?"

Nước mắt Hoắc Ni muốn rơi, cô ta không biết Chu Văn Thanh tức giận cái gì, không phải hắn vứt bỏ Hoắc Tiểu Dung sao? Còn nói cô ấy chia tay anh liền đi xem mắt, không phải chuyện loại người đàng hoàng làm ra được, không thể để Đảng Thành Quân mắc mưu, phải nhắc nhở anh ta, cô ta mới đem tin tức Đảng Thành Quân nói cho hắn.

Tuy rằng cô ta không biết vì sao Đảng Thành Quân vẫn cùng Hoắc Tiểu Dung đính hôn, nhưng có quan hệ gì với hắn? Không phải bọn họ đã tan vỡ sao?

Hoắc Ni run run rẩy rẩy nói không ra lời, cảm thấy Chu Văn Thanh trước mặt như biến thành một người khác, thậm chí làm cô ta có chút sợ hãi.

Chu Văn Thanh nhìn mặt cô ta, cuối cùng hậu tri hậu giác trở lại bình thường.

Hắn không thể vứt bỏ Hoắc Ni, ít nhất hiện tại không thể, cô ta phải làm tấm chắn của hắn, để người khác biết được hắn vẫn được người ta hoan nghênh, là hắn vứt bỏ Hoắc Tiểu Dung, không phải Hoắc Tiểu Dung vứt bỏ hắn.

Hắn còn phải để Hoắc Ni giúp hắn hỏi thăm tin tức Hoắc Tiểu Dung, không thể dọa đến Hoắc Ni.

Nghĩ đến đây, Chu Văn Thanh bỗng nhiên xoa mặt, khôi phục bộ dáng thường ngày, vẻ mặt day dứt hướng Hoắc Ni vẫy tay.

"Thật xin lỗi, hai ngày nay anh chỗ nào cũng không đi được, cả người lại đau, rất là bực bội, không phải anh cố ý phát giận với em."

Hoắc Ni đứng tại chỗ không dám động, hơn nửa ngày mới chậm chạp đi tới bên cạnh Chu Văn Thanh, Chu Văn Thanh nhìn bộ dáng cô ta vâng vâng dạ dạ trong lòng càng bực bội vô cùng, trên mặt không biểu hiện ra.

Chu Văn Thanh nhẫn nại dụ dỗ Hoắc Ni nửa ngày, cuối cùng làm cô ta quên mất chuyện bản thân vừa mới tức giận, nhưng Hoắc Ni tốt, nhưng bực bội trong lòng hắn lại không biến mất, càng ngày càng rõ rệt.

Hoắc Ni thấy hắn không tức giận, trong lòng thả lỏng đôi chút, ân cần hỏi hắn có khó chịu không, muốn uống nước hay không.

Chu Văn Thanh gật đầu có lệ, Hoắc Ni liền đi rót nước cho hắn.

Ánh mắt Chu Văn Thanh nhìn theo Hoắc Ni, nhìn cô ta duỗi tay lấy phích nước nóng trên bàn, khi tay nâng lên, áo bông vừa người cũng co lên theo, sau đó lộ ra qua ánh đèn mờ nhạt, hắn thấy được bên dưới áo bông để lộ ra một đoạn eo trơn bóng nhỏ nhắn.

Hắn lại nghĩ tới Hoắc Tiểu Dung, sự xinh đẹp đó, hắn còn không có được Hoắc Tiểu Dung.

Ánh mắt Chu Văn Thanh trở nên sâu thẳm, đánh giá Hoắc Ni từ trên xuống dưới một chút, lại phát hiện cô ta tuy rằng không bằng Hoắc Tiểu Dung, nhưng cũng không hề kém như vậy, trọng điểm là ánh mắt cô ta nhìn mình, giống Hoắc Tiểu Dung nhìn hắn trước kia.

Cứ như vậy hắn nhìn chằm chằm Hoắc Ni, nhìn cô ta rót cho hắn chén nước, rồi đưa đến trước mặt hắn.

Chu Văn Thanh không nhận chén nước kia, hắn kéo cổ tay Hoắc Ni.

Hoắc Ni vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng, thoáng cái gương mặt dưới ánh đèn đỏ thành một khối, cô ta muốn lùi về nhưng tay lại giống như không có lực, Chu Văn Thanh còn đang nhìn, ánh mắt kia không còn giống trước đó nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!