Thịt kho tàu của Đảng Thành Quân hương vị quả nhiên vô cùng xuất sắc, thịt không biết hầm bao lâu, nước sốt nồng đậm, vào miệng là tan, một chút dầu mỡ dư thừa đều không có.
Hoắc Nhung hoàn toàn không nhớ rõ lần trước ăn thịt kho tàu ngon như vậy là khi nào, chỉ biết món này cô đã thương nhớ rất lâu cuối cùng khi ăn vào trong miệng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn không nói rõ được.
Không hổ là nam nhân cô nhìn trúng, trù nghệ không cần phải bàn cãi.
Bình thịt kho tàu này không riêng một mình Hoắc Nhung bị bắt làm tù binh, mấy miệng người lớn lớn bé bé Hoắc gia đối với cái này đều hết lời khen ngợi, cuối cùng đến cả nước dùng trong bình đều không còn, tất cả đều bị Hoắc Tam Hưng chấm ăn.
Ngay cả Lưu Quế Hương người thường xoay quanh bên bệ bếp đối với trù nghệ Đảng Thành Quân rất là tán thưởng, nói anh không hổ là đầu bếp, đồ làm ra ăn rất ngon.
Hoắc Tam Hưng đã sửa miệng hỏi han người ta kêu em rể, nói nếu lần sau còn đến, anh sẽ mang đi cùng câu cá, lại câu cá lớn, để Đảng Thành Quân thi triển tay nghề cải thiện bữa ăn cho mọi người.
Cơm nước xong, Hoắc Nhung cùng Lưu Quế Hương đi phòng bếp rửa chén, Lưu Quế Hương cọ rửa bình thịt sạch sẽ, nói lần sau để Thành Quân mang về.
Hoắc Nhung ở bên cạnh hỗ trợ nhóm lửa, thuận tiện đem việc ngày mai Đảng Thành Quân sẽ tới nhà nói chuyện với Lưu Quế Hương.
Lưu Quế Hương hỏi: "Không phải thím Thu Vân con tới sao? Như thế nào là thằng bé tới?"
Hoắc Nhung cho thêm củi vào bếp, nói: "Đính hôn chính là hai người chúng con, tự nhiên phải là anh ấy tới.
"
Trên mặt cô mang theo sự thẹn thùng của con gái, cảm thấy việc này hiển nhiên Đảng Thành Quân nên đến bày tỏ thái độ với cha mẹ anh trai của cô, Lưu Quế Hương thấy cô đứa nhỏ này dáng vẻ tức giận thì nhịn không được cười nói: "Bà mối làm mai là quy củ từ xưa tới nay, thế nhưng con nói đúng, thằng bé bằng lòng tới, vậy liền nói rõ đem con để trong lòng, mẹ cũng có thể yên tâm một chút.
"
Buổi tối trước khi ngủ, Lưu Quế Hương đem chuyện này nói với mọi người trong nhà, nghe nói ngày mai Đảng Thành Quân chính thức tới cửa, hai anh của Hoắc Nhung còn kích động hơn cả cô.
Hoắc Tam Hưng ăn thịt kho tàu của người ta, tuy rằng cũng ngượng ngùng còn gây khó dễ người ta, nhưng anh chỉ có một em gái bảo bối như vậy, muốn anh yên tâm đem người giao cho Đảng Thành Quân, vậy một bình thịt kho tàu khẳng định không được, anh phải cẩn thận giúp em gái nhìn một chút mới yên tâm.
Người một nhà tụ ở một chỗ nói chuyện cho đến khi chậu than tàn hết, mới bị Lưu Quế Hương buồn ngủ díp cả mắt vội vã đuổi về phòng mình ngủ.
Lúc Đảng Thành Quân tới cửa là buổi trưa hôm sau, anh mặc một bộ quân trang màu xanh lá cây, cúc áo cài kín kẽ, hiện ra gương mặt anh vốn đã nghiêm túc càng thêm uy nghiêm, khi đẩy xe đi ngang qua thôn, dẫn đến không ít người hướng mặt anh nhìn, tưởng là nhân vật lớn nào tới, đến khi thấy anh đẩy xe gõ cửa nhà Lưu Quế Hương.
Lưu Quế Hương sáng sớm đã chuẩn bị xong, cũng thay quần áo thường ngày luyến tiếc mặc áo bông mới, chải tóc gọn gàng, từ xa nhìn thấy người đi tới, dứt khoát đứng gần cửa chờ, Đảng Thành Quân đến gần, liền nhanh chóng mở cửa cho anh.
"Thím.
" Đảng Thành Quân kêu lên.
"Ôi, mau vào nhà mau vào nhà.
" Lưu Quế Hương trả lời một tiếng, nhìn Đảng Thành Quân đẩy xe đạp vào sân.
Trên xe đạp túi đựng đồ vật đóng thành một túi lớn, nhìn không ra là cái gì, anh đem túi tháo xuống, xách toàn bộ vào nhà.
Trong nhà ngồi đầy người giống như tam đường hội thẩm, Hoắc Đại Thành Hoắc Nhị Quân ngồi trên ghế dài, Hoắc Nhung ở xa ngồi tại mép giường, lập tức Đảng Thành Quân liền chú ý tới, ánh mắt không vội vàng nhìn về phía cô, trước tiên chào hỏi cùng Hoắc Đại Thành, sau đó gọi Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng một tiếng anh.
Hoắc Tam Hưng bị tiếng gọi anh này làm thân thể thoải mái, ấn tượng đối với em rể tương lai tốt hơn rất nhiều.
"Từ xa tới vậy chắc là mệt mỏi đi, mau uống chút nước rồi nói tiếp.
" Hoắc Đại Thành chỉ cái bàn, để Đảng Thành Quân ngồi xuống, rót cho anh bát nước.
Đảng Thành Quân tiến lùi có mức độ, cũng không có dáng vẻ luống cuống tay chân như khi đối mặt Hoắc Nhung, cảm ơn một tiếng rồi bưng nước ngồi xuống.
Hoắc Đại Thành càng nhìn càng vừa lòng, chỉ cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt, lớn lên không tồi một thân bản lĩnh không nói, nhìn thấy tin cậy hơn thanh niên trí thức kia, đối với con gái ông mười phần để tâm, ở cùng con gái ông không thể phù hợp hơn.
Còn chuyện đính hôn này, đêm qua ông cùng vợ đã thương lượng qua, còn cụ thể ra sao, phải xem hôm nay Đảng Thành Quân nói thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!