Chương 8: (Vô Đề)

"Keng keng keng ——"

Sáng sớm hôm sau 7 giờ, Cố Sư Sư bị tiếng chuông báo thức điện thoại đánh thức.

Tối hôm qua cô lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ, bữa tối ăn quá nhiều, trằn trọc ngủ không được chỉ có thể chơi trò chơi 'Luyến Ngữ Chế Tác Nhân' cả đêm.

Bây giờ bị đánh thức, đầu cô choáng váng, buồn ngủ rũ rượi.

Muốn bò dậy, nhưng lại ngáp vô số lần rồi ngã xuống.

Cuối cùng bị ba lần chuông báo liên tục thúc giục, cô mới cuối cùng chống đỡ hai quầng thâm mắt nghiêm trọng, lảo đảo đứng lên trên mặt đất, thần sắc hoảng hốt đi rửa mặt.

Mắt cô sưng đến không mở ra được, dứt khoát híp mắt, vừa đánh răng, vừa s* s**ng trong phòng thay đồ tùy tiện chọn một bộ quần áo mặc vào.

Đến khi lau mặt xong soi gương, cô mới phát hiện chiếc áo phông màu trắng cô đang mặc, in biểu tượng Chanel to và bắt mắt, hai chữ C lấp lánh chồng lên nhau.

Còn chiếc váy jean xanh nhạt cô mặc một cách lộn xộn, ở bên hông rũ xuống hai dải lụa màu xanh biển, trên đó thêu thủ công chữ "givenchy" Givenchy kiểu Anh.

Thật sự rất nổi bật.

Trước đây cô thích những bộ quần áo kiểu thoải mái làm bằng cotton, thật ra rất ít theo đuổi thương hiệu.

Nhưng… đây đều là số phận mà!

Cố Sư Sư xoay người qua lại, nhe răng cười đứng trước gương ngắm nghía non nửa phút.

Mạng sống trị giá một hai vạn đồng tiền mặc trên người, có thể xấu được sao?

Quả thực đẹp đến nổ tung!

Cố Sư Sư hài lòng gật đầu.

Cô lại sửa soạn lại chiếc túi nhỏ mang theo người, kiểm tra điện thoại, chìa khóa, thẻ nhân viên một lần, mới ngáp một cái ra khỏi phòng.

Đi xuống cầu thang, xuyên qua hành lang trải thảm đỏ, gặp những người hầu đều cúi đầu làm việc, không phát ra một chút tiếng động nào, cũng không ai liếc nhìn cô thêm một lần.

Cả biệt thự, giống như một cái giếng cạn, tất cả mọi người đều không có biểu cảm.

"Chào buổi sáng ~"

Cố Sư Sư cười vẫy tay với họ.

Cũng mặc kệ họ có đáp lại hay không.

Và khi đi ngang qua phòng khách, qua nhà ăn nhỏ mở một nửa, ánh mắt Cố Sư Sư quét qua bàn ăn, trong đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng lưu luyến không rời, trìu mến nhìn chằm chằm vào mỗi món ăn đáng yêu…

Nước chanh, trứng luộc lòng đào, cá ngừ xông khói…

Đây đều là máu!

Đều là linh dược sống lâu trăm tuổi a!

Nhưng hôm nay ăn không được, hức!

Cố Sư Sư xoa cái bụng đói meo, tiếc nuối đến bước chân đều chậm lại.

Nhưng ánh mắt cô đi thẳng đến cuối bàn ăn, đôi mắt hạnh ngập nước, lại bất ngờ đâm vào đôi mắt đen lạnh lùng như đầm băng, lạnh lẽo như băng, sâu không thấy đáy.

"À…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!