Hoắc Tư Thận nổi cơn thịnh nộ.
Vẻ mặt sa sầm của anh khiến ai cũng sợ hãi.
Ngay cả Tư Nhất cao to cũng phải tránh đi, đừng nói Hoắc Sở Sở, một cô gái trẻ còn đang học đại học, chưa ra đời.
Sắc mặt cô tái nhợt.
Chiếc thìa đang cầm trên tay cũng sắp rơi.
"Anh trai..."
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Tư Thận lập tức sa sầm.
"Từ mười lăm năm trước, anh đã không còn là anh trai của em."
Anh đã bị đuổi khỏi Hoắc gia.
"Anh họ Hoắc, chỉ là để tỏ lòng tôn trọng người đã khuất."
Bởi vì người cha, người ông đã qua đời, họ đều mang họ Hoắc.
"Nhưng với những người Hoắc gia như các em, không còn liên quan nữa."
Hoắc Tư Thận nheo mắt.
"Cho em ở lại ăn cơm, là vì em là bạn được vị hôn thê của anh mời đến."
"Nhưng nếu em không muốn ăn, thì nên rời đi."
Nước mắt Hoắc Sở Sở suýt trào ra.
Cô, cô vậy mà chỉ được anh coi là bạn của vị hôn thê...
Một người ngoài...
Sao anh lại tàn nhẫn như vậy.
Bao nhiêu năm nay, năm nào cũng tàn nhẫn hơn.
Mỗi lần gặp mặt đều như thế.
Cô buông thìa xuống, như thể hồn đã bay đi, ngây ngốc đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
"Cảm, cảm ơn... đã chiêu đãi..."
Lớp trang điểm đậm cũng nhòe đi, mái tóc ngắn màu xám bạc như sụp xuống.
Hoắc Tư Thận nhắm mắt lại.
Mím chặt môi, nắm chặt đũa.
Cố Sư Sư gắp một cái bánh bao nhỏ, nhìn anh, rồi lại nhìn Hoắc Sở Sở đang lảo đảo đi ra.
Cô thầm thở dài.
Chỉ có cô dựa vào hệ thống báo độ hảo cảm, mới không sợ hãi, biết được tâm ý thật sự của đại lão.
Chỉ cần độ hảo cảm không giảm, tâm trạng của đại lão vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!