Chương 19: (Vô Đề)

Sau khi đi làm về, Cố Sư Sư lấy chiếc điện thoại cũ ra vì điện thoại mới của cô bị hỏng.

Cô cắm sim mới, rồi đăng ký một tài khoản WeChat. Dù chiếc điện thoại cũ hơi chậm và lag nhưng vẫn dùng được.

Cô lập tức đăng ba bức tranh gần đây lên WeChat, đó là tranh hoa đỗ quyên, gà con mổ thóc và một bức về con mèo cam.

Khi định đăng đường link bán tranh "gà con mổ thóc" lên trang Taobao, cô bất ngờ reo lên "à nha" khi thấy đơn hàng đã được bán.

Cô mở mắt thật to, kiểm tra lại dữ liệu và lịch sử trò chuyện với khách hàng.

Chỉ có tin nhắn của "Miêu Miêu" và chính cô, không có ai khác nhắn hỏi mua trong suốt cả ngày.

Cô băn khoăn, "Người mua này sao mà sảng khoái thế?"

"Anh ta chẳng hỏi han gì à?"

Một bức tranh ba vạn là một món đồ giá trị lớn.

Thông thường, người mua sẽ phải cân nhắc rất kỹ, thậm chí có người còn muốn dùng kính lúp để xem chi tiết bức tranh.

Trong khi đó, vì quá vội vàng vào buổi sáng, Cố Sư Sư chưa kịp điền thông tin chi tiết cho sản phẩm, cũng không quay video toàn bộ bức tranh.

Vậy mà vẫn có người mua?

Chỉ xem ảnh chụp trên điện thoại mà đã mua ư?

"Giàu quá! Đại gia ở khắp mọi nơi!"

Kiếp trước, trước khi tròn hai mươi tuổi, sư phụ không cho phép cô bán tranh, bắt cô luyện tập kiến thức cơ bản đến mức cực hạn.

Sư phụ nói sau này có rất nhiều thời gian để bán tranh kiếm tiền, không cần vội vàng.

Sau này, khi cô được sư phụ công nhận và bắt đầu bán tác phẩm, thì sư phụ lại lâm bệnh nặng.

Cô phải chăm sóc ông trong bệnh viện nên không có thời gian quản việc bán tranh.

Không lâu sau khi sư phụ mất, cô gặp tai nạn giao thông.

Tính ra, cô chỉ là một người mới trong việc bán tranh, chỉ được xem sư phụ làm.

Nhưng hôm nay... Cô đã hiểu ra một điều!

Những lời sư phụ nói đều đúng cả!

"Trước đây công phu chưa đủ, cho dù bán một trăm bức tranh cũng không bằng một bức tranh sau khi công phu thành thục."

Đúng là ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm!

Chỉ trong nháy mắt, cô đã có ba vạn trong tài khoản!

Đáng tiếc số tiền này không thể chuyển thành giá trị sinh mệnh hay đổi lấy kỹ năng hệ thống.

Nhưng nghĩ đến cảm giác kỳ diệu khi được đắm mình vào thế giới hội họa nhờ kỹ năng của hệ thống, Cố Sư Sư cũng cảm thấy thỏa mãn.

Vui vẻ một chút, cô không quên việc chính.

Sau khi xem địa chỉ nhận hàng của vị đại gia kia, cô vội vàng trở về phòng, cuộn giấy vẽ vào ống đựng tranh, rồi đeo túi nhỏ ra cửa, lại tìm Lâm quản gia để ra ngoài.

Bức tranh "mèo cam" mà cô đã tặng trước đó không có viền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!