Hoắc Tư Thận buông lỏng tay cô gái ra.
Anh từ từ nhắm mắt lại, chóp mũi vẫn còn vương vấn mùi hương hoa hồng đặc trưng trên người cô.
Mùi hương này không nồng, cũng không quá ngọt, dường như chỉ khi ở thật gần mới có thể ngửi thấy.
Mỗi lần như thế, nó đều giúp anh xoa dịu thần kinh căng thẳng bấy lâu, làm dịu cơn đau đầu nhức nhối.
Sau hôm đó, anh đã cho người tìm mua tinh dầu, thậm chí có đến hàng trăm loại tinh dầu hoa hồng khác nhau.
Thế nhưng, thử hết loại này đến loại khác, chẳng có cái nào giúp anh chìm vào giấc ngủ.
Mùi hương trên người cô đặc biệt quá, tìm mãi chẳng thấy loại nào tương tự.
Nghĩ đến đó, Hoắc Tư Thận không khỏi cau mày.
Nhưng bị bao quanh bởi mùi hoa hồng thanh nhã, ngọt ngào đó, khả năng suy nghĩ của anh cũng dần trở nên mơ hồ.
Căn bệnh đau đầu nứt óc, mất ngủ nhiều ngày thế mà khi ở bên cô, lại dần xuất hiện dấu hiệu thuyên giảm.
Mùi hương của cô hiệu nghiệm hơn bất kỳ loại thuốc nào ư?
Trong lúc thả lỏng, suy nghĩ của anh lại vô tình bay đến bức tranh "Hoàng Hôn Nhuộm Đỏ Vạn Sơn".
Đây là món quà cô đã tặng anh.
Đã bao nhiêu năm rồi anh không nhận được quà tặng, ngay cả chính anh cũng quên mất.
Dường như từ năm thứ hai chuyển khỏi nhà cũ của gia đình họ Hoắc đến ngôi nhà gỗ nhỏ bên cạnh, trong nhà chẳng còn ai nhắc đến sinh nhật anh.
Vào những ngày lễ tết, anh đều cho mọi người trong biệt thự về nhà, một mình ngắm nhìn từng ngày mặt trời mọc và lặn.
Quà tặng, bao lì xì, anh không còn nhớ cảm xúc khi nhận những thứ này là gì nữa.
Anh cũng chẳng cần những thứ này.
Hoắc Tư Thận mím môi, đột ngột nắm chặt tay.
Trước khi gần như ngất đi, anh miễn cưỡng mở mắt, nhìn thêm lần nữa cô gái bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như búp hoa, đôi mắt ướt đẫm dường như đang không chớp nhìn anh, tựa hồ trùng hợp với cô gái nhỏ hồng hào trên chiếc thuyền cô độc trong bức tranh đó.
Hoắc Tư Thận nhếch môi mỏng.
Chắc anh đã lâu lắm không ngủ, nên mới nảy sinh ảo giác buồn cười như vậy.
Buổi chiều cũng thế.
Anh nhìn bức tranh, chỉ cảm thấy những chiếc lá phong trên núi lay động theo gió, âm thanh sột soạt của cả ngọn đồi tựa như ở bên tai, còn trong làn sóng nước dao động, dường như có tiếng cười trong trẻo vô tư của cô gái nhỏ buộc tóc hai bên, cùng tiếng hạc tiên trong veo kêu nhẹ.
Gió núi cũng tựa hồ phất qua mặt, anh cúi đầu, phảng phất như thấy chính mình cũng đang trong dòng sông giữa dãy núi, chèo mái chèo tiến về phía trước.
Kỹ năng vẽ tranh của cô cũng khá lắm.
Nghĩ rồi, Hoắc Tư Thận lại nhắm mắt.
Mùi hương hoa hồng trên chóp mũi, dường như hòa quyện với hơi thở của đất đai giữa núi non, chiếc ghế sofa cũng tựa như một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư trong ánh hoàng hôn.
[ Hỗ Trợ Giấc Ngủ thành công! ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!