Thần Côn rất không hài lòng với lời tuyên thệ của mình, bởi lúc đọc đến câu "Nay máu trút cánh sen", lão đãn trực tiếp nối luôn sang "kể từ nay", bỏ sót mất một câu.
Để bày tỏ thành ý, lão hỏi Mạnh Thiên Tư có thể làm lại lần nữa không, Mạnh Thiên Tư đáp: "Không cần, dù sao ngày mai cũng hủy bỏ."
Nghe xem, dù sao hôm nay ăn cơm, mai cũng không hết đói, chẳng lẽ hôm nay lại khỏi ăn cơm nữa? Dù chỉ làm hòa thượng một ngày thôi thì lão cũng phải đánh chuông cho tử tế chớ.
Thần Côn hậm hực một hồi, có điều tính lão vốn chóng giận chóng quên, hơn nữa nghĩ đến thân phận hôm nay khác biệt, quý ở ba lớp cánh sen, rốt cuộc cũng có thể thăm dò biết được bí mật của túi mật núi, gần thêm một bước tới chiếc rương Côn Lôn Sơn trong mơ, trong lòng thực sự rất vui mừng.
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện kéo phần thừng tĩnh lực còn dùng tiếp được lên mỏm đá, lúc bận rộn nối lại thắt nút, lão cũng ngồi bên giúp đỡ, chợt nhớ tới điều gì, hỏi cô: "Cô nói, em Tiển là u bảy của cô?"
Mạnh Thiên Tư trên tay không ngừng, chỉ ừ một tiếng.
"Là đứng thứ bảy à? Trước bà ấy còn có thứ ba bốn năm sáu nữa?"
Mạnh Thiên Tư lại ừ một tiếng.
Thần Côn hiếu kỳ: "Đó là cách gọi của các cô à? Thống nhất gọi cô bác dì thím gì gì đó là u?"
Mạnh Thiên Tư lười giải thích, lại có lòng muốn đùa giỡn lão: "Không phải, tôi chính là có bảy người mẹ đó."
Giang Luyện thuận miệng hỏi: "Vậy mẹ ruột của cô thì sao, đứng thứ mấy?"
Vốn còn định trêu cô, một người mẹ ruột lại tìm nhiều mẹ nuôi cho con gái như thế có khi nào ghen tỵ con gái thân với các mẹ khác hay không, vậy nhưng Mạnh Thiên Tư lại lặng thinh một lúc rồi ậm ờ đáp: "Không có."
Giang Luyện xưa nay vẫn luôn nhạy cảm với những chi tiết này, thấy cô đột nhiên im lặng đã cảm thấy hơi khác thường, đến lúc nghe câu "Không có" này thì lập tức biết ngay trong đó có ẩn tình, mình hỏi lỗ mãng rồi.
Song Thần Côn lại không có ngộ tính như thế, lão đồng bệnh tương liên thở dài: "Tôi cũng không có, lại nói, tôi bị người ta vứt bỏ ở một cửa thôn nhỏ, thời đó nhiều chuyện như vậy lắm, muốn tìm cũng không tìm ra."
Lại hỏi Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, cậu thì sao?"
Giang Luyện không ngờ câu hỏi này cuối cùng là bay sang người mình, hắn cười cười, nhanh chóng đáp lại: "Không nhớ."
Dừng một chút, dường như sợ người ta không tin, lại bổ sung một câu: "Được nhận nuôi, không nhớ rõ chuyện trước kia nữa."
***
Nối lại thành hai sợi thừng, một dài một ngắn, dài là thừng chính, ngắn là thừng phụ, trên mỏm đá không có điểm cố định thích hợp. Giang Luyện nhìn trúng hai cái cây cách mười mét bên dưới mỏm đá, trèo qua thử, tuyệt đối đủ khả năng chịu tải, bèn đem cả thừng chính thừng phụ qua, lần lượt buộc lên cái cây để phân tán nguy hiểm, sau đó mới thực hiện hạ thừng.
Hai sợi thừng, ba người, kết bạn xuống, vẫn là Mạnh Thiên Tư đi đầu mở đường, chuyện lặt vặt này Giang Luyện không tranh với cô làm gì, dù sao đường cô "quét" mới an toàn nhất; kỹ thuật của Thần Côn tệ nhất nhưng có Giang Luyện ở bên kèm cặp chỉnh sửa, trong lòng cũng không luống cuống như trước nữa, bình tĩnh rồi, thao tác cũng thuận tay, ra dáng hơn hẳn.
Không biết là vì tiết trời hôm nay không tốt hay là do trận lửa kia khói mù khó tản mà không thể xem được chùm ánh mặt trời quý giá chiếu lên "Đầu Mỹ Nhân" – nửa chặng sau gần như là đi trong tối, để tiết kiệm điện, ba người chỉ bật một chiếc đèn đầu chiếu sáng.
Cảnh tượng đó, nếu phải so sánh với cái gì thì, Thần Côn nghĩ ngợi, cảm thấy giống như trong một cái thùng sắt có nắp khổng lồ mà trống rỗng treo hai sợi tơ nhện mảnh dẻ, trên tơ nhện có một con đom đóm đang từ từ bò.
1/3 lộ trình khi trước xuống quá nhanh khiến lão có ảo giác cho rằng bảy trăm mét còn lại cũng có thể giải quyết nhanh chóng, kết quả là phải mở rộng tầm mắt: Thì ra bình thường hạ thừng tốc độ lại chậm như vậy: Vết thương trên người Giang Luyện vừa mới được băng bó, dùng sức quá độ sẽ khiến vết thương một lần nữa căng vỡ, bởi vậy nên Mạnh Thiên Tư rất chú ý chậm rãi khống chế tốc độ; hơn nữa lúc qua "mấu" cũng mất rất nhiều thời gian…
Ba người thậm chí còn dừng lại trên thừng ăn cơm.
Mỗi người một thanh protein, nhóp nhép ăn, trong vầng sáng đèn đầu, Thần Côn có thể trông thấy vụn thức ăn chậm rãi bay xuống dưới. Nước cũng uống rất tiết kiệm, Mạnh Thiên Tư đổ nước vào nắp bình, mỗi người chỉ được chia cho một nắp.
Ăn xong, cô mở ngăn bên của balo ra, bảo họ nhét giấy bọc thanh protein vào, Thần Côn rất tích cực nhét, Giang Luyện thì lại không.
Thần Côn tưởng hắn ném mất: Tiểu Luyện Luyện, cậu làm vậy là không được, quỷ non chúng ta phải chú ý bảo vệ môi trường, ném vỏ nhựa xuống như sẽ rất ảnh hưởng tới môi trường."
Mạnh Thiên Tư nghe lão nói "quỷ non chúng ta" mà suýt phì cười.
Giang Luyện đành lấy nửa đoạn cất vào túi ra cho lão xem: "Chưa ăn hết."
Thần Côn ngạc nhiên: "Có một thanh vậy thôi mà cậu cũng không ăn hết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!