Một tay Giang Luyện trượt xuống, khóa chặt phanh của cơ quan hạ xuống, tay còn lại giữ lấy eo phía bên phải của Mạnh Thiên Tư, khẽ đếm: "Một, hai, ba…"
Chữ "ba" vừa ra khỏi miệng, cơ quan hạ xuống bật hết cỡ, trong nháy mắt hai người tuột vụt xuống, thấy đã đến khoảng cách thích hợp, Giang Luyện co chân đạp mạnh lên vách đá, hai người văng về phía mỏm đá, cùng lúc đó, tay hắn vận lực đẩy bật Mạnh Thiên Tư ra ngoài.
Lực đạo và phương hướng đều được căn vừa chuẩn, sợi thừng lại không chịu được tác động này, bỗng căng đứt, Giang Luyện nhào lăn lên mỏm đá, lập tức xoay người ngẩng đầu.
Mạnh Thiên Tư đã xuống trước hắn một bước, vững vàng hạ xuống ngay giữa Thần Côn và con rắn. Con rắn như có cảm giác, đầu rắn khẽ động đậy nhưng vẫn duy trì thế tấn công hình chữ S.
Thần Côn bị bất ngờ, nhất thời không phân biệt được tình thế này là lật ngược ván bài hay chỉ là nhiều thêm một người cho rắn ăn. Lão há hốc miệng, không dám thở dốc, cũng không dám chớp mắt.
Chợt có người vỗ vai lão, mờ mịt quay đầu lại thì thấy Giang Luyện.
Trên mặt Giang Luyện là vẻ mệt mỏi sau khi bước qua trận ác chiến, tựa hồ đến nói cũng lười, chỉ ngoắc ngoắc tay với lão, ý bảo lão lùi ra sau, sang bên cạnh, dịch khỏi khoảng đất trống.
Thần Côn nhũn chân, chỉ có thể dùng mông cọ ra sau. Nghe nói thị lực của rắn rất kém, nhưng trong tự nhiên vốn có khả năng cảm nhận hồng ngoại, có thể "nhìn thấy" nhiệt lượng phát ra từ động vật – hiện giờ cả người lão nóng rang, sợ mình cả một cục nhiệt phừng phừng di chuyển sẽ thu hút sự chú ý của rắn.
Song, dường như con rắn chỉ cảm thấy hứng thú với Mạnh Thiên Tư.
Hiện giờ, một người một rắn này đang giằng co, Mạnh Thiên Tư gần như không xê dịch chút nào, chỉ có chân phải là thỉnh thoảng bước ra nửa bước, vẽ một đường vòng cung tại chỗ, lại nhanh chóng thu về, phát ra tiếng chuông rất nhẹ.
Tiếng chuông…
Thần Côn rùng mình, lão có cảm xúc vô cùng phức tạp với tiếng chuông, không thể nói rõ là ghét hay tò mò: Có người nói tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên thông hai giới âm dương, là tiếng nói của người chết, có thể truyền lời mê không cam lòng của cõi âm cho người nghe hiểu…
Con rắn lại phì phì thè lưỡi, càng lúc càng nhanh, đầu thân hình chữ S càng uốn rõ ràng hơn, đột nhiên há to mồm máu, đầu rắn lao vụt xuống.
Nó há mồm, hàm trên hàm dưới cách nhau một trăm tám mươi độ, không nhìn thấy được cái đầu nguyên bản nữa, chỉ còn lại khoang miệng đỏ lòm như một cánh cửa sổ lớn ập xuống đầu, răng nanh trắng lóa bên trong như dao găm dựng thẳng, mang theo hơi gió tanh tưởi phả vào mặt.
Cổ họng Thần Côn không phát ra được tiếng nào, cả người trên dưới không một cơ bắp nào là không căng siết, một tay theo bản năng nắm chặt lấy mắt cá chân Giang Luyện: Xong, Mạnh Thiên Tư sao đủ cho nó nhai, thân mình cô thế kia, nuốt sống cũng không thành vấn đề…
Ai ngờ Mạnh Thiên Tư lại không những không né mà ngược lại, nhảy ra trước một bước, khí thế tựa hồ còn hung dữ hơn con rắn, Thần Côn không nhìn thấy mặt cô nhưng có trực giác rằng: Cả người cô, dù chỉ là một cọng tóc, cũng đều tỏa ra sự hung hãn khiếp người.
Cô ngửa mặt lên, chính diện nghênh đón cái miệng khổng lồ, trong họng bật ra những tiếng gầm gừ trầm thấp mà đáng sợ.
Âm thanh này vào tai người thì vẫn bình thường, song thế tấn công của con rắn lại dừng sững lại, Thần Côn cũng không biết có phải mình nhìn lầm rồi không, cứ cảm thấy trong chớp mắt, vẩy rắn dày đặc hơi cuộn lên.
Miệng rắn đóng lại, tựa như mới rồi chỉ là một cái ngáp sảng khoái. Mạnh Thiên Tư giơ cao tay phải lên, năm ngón hợp lại như hình đầu rắn, xoay vòng trong không trung vạch thành bùa. Dạng bùa này có vẻ rất phức tạp, ban đầu Thần Côn còn có thể thử tưởng tượng ra đường nét thế tay cô vẽ ra, càng về sau, đầu óc càng rối tung, hoàn toàn không nghĩ rõ được nữa. Cái đầu như quả cân của con rắn ban đầu còn hơi lắc lư theo động tác tay cô, sau đó lại như bị giữ yên, hồi lâu không nhúc nhích.
Sau cùng, tay Mạnh Thiên Tư cũng dừng lại.
Dừng một vài giây, rồi trong miệng cô huýt một tiếng sáo, tay vung sang bên hông, nói: "Đi."
Thân rắn nhanh chóng dán sát lên vách đá phía trên, trườn đi thẳng, thanh thế rất nặng, làm rất nhiều viên đá nhỏ rào rào rơi xuống, gõ lên mũ bảo hiểm của Giang Luyện và Thần Côn đang đứng gần vách đá.
Giang Luyện yên lặng đợi cơn mưa đá này dừng lại rồi mới giơ tay lên chỉnh lại cái mũ bảo hiểm bị gõ lệch sang một bên.
***
Thần Côn vẫn chưa thể tỉnh táo lại khỏi cơn hồi hộp, miệng không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết là đang hỏi ai: "Đi? Đi rồi?"
Mạnh Thiên Tư không đáp, cô quỳ một chân xuống, cởi cái balo đó giờ vẫn đeo sau lưng ra, đó là một "giành quỷ non" phiên bản gọn nhẹ, bên trong có đủ mọi thứ từ các công cụ cần thiết đến thuốc thang cấp cứu, thanh protein lót dạ, thậm chí còn có một chai nước nhỏ.
Cô kéo khóa kéo, lấy băng gạc, tăm bông, xịt iốt sát trùng các thứ bày ra, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: "Có ai bị thương không? Có cần băng bó không?"
Thần Côn vội kiểm tra trên dưới bản thân, cuối cùng tìm được một vết trầy da lớn chừng nửa bàn tay ở khuỷu tay, vui vẻ sáp lại: "Tôi, tôi."
Mạnh Thiên Tư liếc nhìn vết thương đó, giơ xịt iốt lên xịt cho lão một cái như cho có, lực xịt rất nhỏ, không cố ngửi thì sẽ không ngửi thấy mùi iốt.
Thần Côn ngạc nhiên: "Không làm sạch vết thương à? Không cần băng lại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!