Trời tờ mờ sáng, Thần Côn vén cửa lều vải lên nhìn ra ngoài, thấy khắp núi đều mù sương.
Hơi giống trấn Hữu Vụ mà lão ở.
Thần Côn bèn ngồi xếp bằng ở cửa lều, kiên nhẫn đợi sương mù tản đi, cũng kiên nhẫn đợi một kỳ cảnh.
Lão tới Tương Tây đã rất nhiều lần, làm "nghề này" của lão, trèo đèo lội suối khắp lăn lộn đông tây cũng là chuyện bình thường, nhưng chỉ bằng một đôi chân, dẫu có tới nhiều lần thì cũng chẳng thể đi được bao nhiêu núi, những nơi không tới được cũng chỉ có thể dừng bước tiếc nuối, nhưng lần này, đi bằng xe của quỷ non, lão có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của tổ chức.
Đầu tiên là có đoàn xe, đi xa vô cùng thuận tiện, chạy thẳng đến nơi không có đường rồi dựng đại bản doanh số một, phụ trách coi giữ xe, liên lạc với bên ngoài.
Sau đó, phần lớn người trong đoàn mang theo trang thiết bị, đi bộ leo núi, rất chuyên nghiệp: có bản đồ địa hình, bản đồ núi, thiết bị định vị GPS, các loại dụng cụ thăm dò không rõ tên, còn thả máy bay không người vù vù, làm Thần Côn nhìn mà trố mắt.
Trên đường lại dựng đại bản doanh số hai, để lại một nửa trang thiết bị ở đây làm hậu bị, suy tính rất chu đáo.
Đoạn cuối phải trèo hơn nửa dặm đường dốc đứng gần 70 độ, nếu chỉ có mình lão thì tuyệt đối không thể, nhưng quỷ non nhà người ta đoàn đội hợp tác, vài người làm quân tiên phong leo dọc như vượn đi lên đóng đinh leo, buộc thừng, trực tiếp làm một chiếc thang dây, lão cứ thế nơm nớp lo sợ mà lại vững vàng ổn định giẫm lên thang trèo lên.
Nếu lần nào cũng có thể có đãi ngộ thế này thì tốt biết bao, những tìm tòi nghiên cứu của lão một lẽ đương nhiên sẽ nâng lên một tầm cao mới.
Lên tới nơi thì đã gần nửa đêm, trong núi tối đen rùng rợn, nhiều đèn pin mắt sói và đèn pin đeo đầu như vậy mà chẳng chiếu được hơn trăm mét, chỉ mơ hồ cảm giác được rằng phía trước có một mảng đen khổng lồ, đen hơn bóng đêm rất nhiều, hơn nữa, cũng chẳng biết có phải là ảo giác hay không mà cứ cảm thấy trong mảng đen còn loáng thoáng quằn quại tiếng gầm rống nghẹn ngào.
Mạnh Kình Tùng cho người chăng một đường dây cảnh giới, nghe ý thì đi lên nữa sẽ gặp nguy hiểm, mọi người cắm trại trong dây, không được vượt dây, nói là bình minh hôm sau là có thể thấy được rõ ràng.
Mà lén thầm thì với hai Thẩm thì cảnh tượng đó khá choáng ngợp rung động, hiếm gặp.
Làm Thần Côn ngủ không ngon cả một đêm, còn nằm mơ, trong mơ, lão vẫn đang tìm cái rương, chỉ là lần này lại lục tìm trong một mảng đen gần như quánh sệt, trong cái quánh sệt còn nổi lên tiếng nghẹn ngào gầm gừ.
…
Quỷ non cũng lục tục thức dậy, trong sương mù vọng ra tiếng đánh răng loạt xoạt, bắc nồi làm bếp, có người để nhìn được rõ hơn còn bật đèn pin lên – nhưng trong sương trắng thì đèn pin ngoài tốn điện ra thì chẳng được cái tích sự gì, lại tắt đi.
Thần Côn nuốt nước bọt, tiếp tục chờ, còn bất an liếm liếm môi. Sương mù càng nhạt, lão càng khẩn trương, mong ngóng trong lòng cũng càng tăng lên.
Mặt trời như nhoáng cái đã nhảy lên đỉnh núi, dưới hàng vạn tia nắng, sương mù chợt loãng đi, giảm bớt, biến mất, chỉ mấy giây sau, hệt như cởi khẩu trang, tất cả đều rõ ràng in lên mắt.
Tiếng huyên náo bốn phía dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng muôi nồi lanh canh, lại qua một lúc, đến tiếng lanh canh va chạm này cũng biến mất, Thần Côn đứng bật dậy, chạy vội ra bắt kịp đám hộ núi đang kích động, vượt qua dây cảnh giới thứ nhất, đi tới trước dây cảnh giới thứ hai.
Dây cảnh giới thứ nhất cách vách đá chừng hơn trăm mét, mà dây thứ hai thì chỉ cách chừng mười mét, bên dây cảnh tuyên còn có hai người đứng canh duy trì trật tự, không cho phép tiếp tục đi lên trước nữa, mà ở phía trước xa hơn cũng không phải ai khác, chính là Mạnh Kình Tùng dẫn theo Liễu Quan Quốc đứng ngay gần vách đá chỉ cách chừng ba, bốn mét, đang chỉ trỏ xuống dưới.
Thần Côn vội vẫy tay với Mạnh Kình Tùng: "Trợ lý Mạnh! Ê! Trợ lý Mạnh! Là tôi!"
Mạnh Kình Tùng nghe thấy quay đầu lại, trông thấy gương mặt đáng ghét kia trong đám người, hơi nhíu mày, nhưng thể diện của cô bảy mãi mãi dùng được: Người đã tới tận đây, dẫu không dẫn Thần Côn đi xem túi mật núi thì cũng nên cho lão xem chút kỳ quan.
Mạnh Kình Tùng cười cười, gật đầu với người canh giữ, ý bảo có thể cho người này đi.
Thần Côn cả mừng, cúi người chui qua dây cảnh giới, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt y, vốn định trò chuyện đôi câu với Mạnh Kình Tùng, song mắt đã bị thu hút, không dời đi được, lát sau, trong họng bật ra một câu như cảm khái…
"Tráng lệ quá đi!"
***
Đêm qua lão còn tưởng rằng đây là một hõm núi.
Dãy núi mà, cao thấp trập trùng, lên đến đỉnh núi cao nhất rồi thì tất nhiên là phải đi xuống, nhưng hoàn toàn không ngờ được đây lại là một hố trời.
Địa lý gọi chung tất cả núi non đồng bằng lên xuống là "địa hình", thung lũng bồn địa cũng được quy về đó, bởi lấy mặt đất làm ranh giới, núi non đồng bằng và thung lũng chí ít cũng nằm bên trên, là "mặt chính"; hố trời là "địa hình phụ", bản chất là chỗ sụt hình phễu cỡ lớn, nằm sâu dưới lòng đất, bởi vậy nên là "phụ".
Hố trời trong nước đa phần phân bố ở khu vực địa hình cac
-xtơ phát triển phía Tây Nam, tầng nham thạch trong lòng đất phần lớn là đá macma có hàm lượng cacbonat cao dễ bị nước ăn mòn, hơn trăm triệu năm trước, trong lòng đất dần bị ăn mòn thành trăm ngàn lỗ hổng, một ngày nọ sức chịu đựng tới cực hạn, không chịu nổi trọng lượng bên trên nữa, bèn ầm một tiếng sụt toàn bộ, từ đó mặt đất bên trên biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!