Chương 37: (Vô Đề)

Mạnh Thiên Tư cảm thấy mình gặp quỷ rồi.

Lời Giang Luyện nói vế trước hãy còn bình thường, đúng giọng bàn bạc chuyển khẩn cấp nên cô mới nghe chăm chú, đến câu cuối cùng, chẳng thể gọi là đảo ngược được nữa, phải gọi là chớp mắt thất thường.

Cô nghi ngờ mình nghe nhầm: "Chạy?"

"Đúng, gắng chạy… Cô có biết làm trộm, lúc trộm đồ tuyệt vọng nhất là thời khắc nào??"

Mạnh Thiên Tư cáu: "Không biết, chưa từng làm."

Phản ứng này nằm trong dự liệu của hắn: "Tôi từng."

Mạnh Thiên Tư không quá kinh ngạc.

"Lúc cụ nuôi chưa nhận nuôi tôi, thực sự không có đồ ăn, từng làm vài chuyện không biết xấu hổ… Cô biết cụ nuôi gặp được tôi như thế nào không?"

Mạnh Thiên Tư không tiếp lời, có điều qua ánh mắt có thể thấy cô bằng lòng nghe.

Giang Luyện không nhìn cô mà nhìn đăm đăm vào bóng đêm còn chưa quá nồng cách đó không xa một lúc, không khỏi bật cười như thể hồi tưởng lại, chính mình cũng cảm thấy buồn cười: "Cô biết không, dẫu là ăn mày cũng phân cấp cao trung thấp, cũng không phải kiểu cấp bậc Cái Bang như cô nghĩ đâu."

***

Nghĩ lại cũng thật lạ, có đôi lúc, rõ ràng đã là đám người loại hạ đẳng nhất, yếu thế nhất rồi mà vẫn muốn ở lại trong không gian phải chịu chèn ép ấy, theo đuổi cái kiểu ỷ mạnh hiếp yếu kia: Đầu này bị người ta giẫm đạp dưới chân, mặt mũi sứng húp bò dậy, không dám trả đòn mà ngược lại, nhổ toẹt một bãi nước bọt dính máu ra rồi đi chà đạp kẻ yếu thế hơn.

Ban đầu, hắn đi dọc phố ăn xin, có điều, đầu óc hắn linh hoạt, chưa đến hai ngày đã tổng kết được: Ở những nơi như quảng trường, ga tàu, tỷ lệ xin được vượt qua khu dân cư và phố buôn bán, nhất là ga tàu, hắn luôn kiếm được mì ăn liền người ta ăn thừa còn dư lại, ăn xong vị tôm lại có vị bò, vô cùng thỏa mãn.

Hắn vui vẻ vào sống trong ga tàu như lấy được một cái bát sắt.

Vậy nhưng tối ngày thứ ba, đang đắp báo nằm co ro trên ghế ngồi phòng đợi ngủ say, lại bị vài người lôi ra ngoài, đánh cho một trận, cầm đầu là một tên mũi đỏ quạch, chân lở loét quanh năm, ban ngày lúc đi ăn xin, Giang Luyện từng trông thấy hắn, bị hành khách chửi như chó, khúm núm cười trừ, lúc đánh hắn lại oai phong như đại ca cầm đầu.

Đến lúc đó, hắn mới biết, thì ra ăn xin cũng có địa bàn, khu vực ga tàu này đã sớm bị Mũi Đỏ và bốn năm người khác chia nhau, hắn ở đây là động vào bánh của người ta.

Sau trận đánh đập đó, hắn bị ném xuống gầm cầu hỏng, Mũi Đỏ nói, hắn còn dám xuất hiện ở ga tàu nữa sẽ cắt chim hắn.

Giang Luyện không dám ho he gì, đợi bọn Mũi Đỏ đi xa rồi mới lật mình đứng dậy, quay về phía gầm cầu trống hoác gào lên mắng: "Đ** m* mày, dám đánh cậu Luyện mày!"

Sau đó, hắn không dám tới ga tàu nữa.

Hắn loanh quanh trong thành phố, thực sự không ăn xin được gì, bèn ra tay đi trộm, bánh bao, bánh cuộn thừng, bánh rán, khoai lang, bữa đói bữa no, liều mạng cầm cự ngày qua ngày dựa vào sức "lao động" của mình.

Nhưng hắn tự nhận mình không phải kẻ trộm, mỗi lần ăn xong đồ trộm được, đều chùi mạnh khóe miệng, thầm nhủ: Chờ đấy, đợi bao giờ cậu Luyện đây phát tài sẽ bồi thường các người gấp đôi, nhân hai!

Đáng tiếc phát tài cao xa không hẹn, một ngày nọ, lúc đang núp trong hẻm nhỏ nhồm nhoàm nhai cái màn thầu trộm được, lại bị đánh.

Lần ấy còn chẳng nhìn rõ được là ai đánh hắn, chỉ cảm thấy rất nhiều đôi chân từ trên trời giáng xuống, đạp vào đầu, vào ngực, vào bụng hắn, đạp lên cả cái bánh, tiếng chửi mắng chói tai, vẫn chưa vỡ giọng, vậy cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, mắng hắn: "Dám ăn trộm ở đây, không biết mấy con phố quanh đây là địa bàn của "Bảy Con Sói" bọn tao à? Muốn trộm thì cút xa chút mà trộm!"

Thì ra không chỉ ăn xin, trộm cũng có địa bàn của trộm.

Hắn bị đánh bầm tím mắt, mũi cũng chảy máu, sau khi đám người kia rời đi, hắn hít nước mũi máu mũi, nhặt cái màn thầu đã bị đạp đen ngòm kia lên: dựa theo kinh nghiệm sống của hắn, bóc lớp bên ngoài bị bẩn kia đi, bên trong vẫn sạch sẽ, vẫn ăn được.

Hắn vừa gặm màn thầu, vừa tính toán tương lai cho mình: Cút đi đâu chứ, chẳng có nơi nào để cút cả, chỗ nào cũng có địa bàn, chỗ nào cũng bị ăn đòn.

Hắn phải nghĩ cách, làm sao để có thể tiếp tục ở lại đây ăn trộm ăn xin mà không bị đánh.

Ăn xong cái bánh, hắn nhìn chằm chằm đôi giày chơi bóng đã thủng vài ba chỗ ngón chân, hai mắt sáng lên.

Hắn có thể chạy.

Chỉ cần chạy đủ nhanh thì sẽ không bao giờ phải chịu đòn, bởi người đánh hắn đều không đuổi kịp hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!