Đêm khuya là thời điểm thích hợp nhất để nghe kể chuyện, mà Giang Luyện lại vừa hay là một tay kể chuyện tài tình.
Câu chuyện này có liên quan tới hắn, hắn không cần phải gắng sức điều động cảm xúc mà tự nhiên đã có sẵn cảm xúc để trút, biết nhẹ giọng ở đâu, ngắt nghỉ ở đâu, giọng hắn vốn sáng sủa, nhưng lúc kể lại nhiều lần trầm thấp, gần như dày nặng.
Ban đầu Mạnh Thiên Tư chỉ thuận miệng hỏi, dần dần lại bị hắn dẫn dắt vào, cảm giác đó hơi giống một sợi âm thanh buồn bã lên xuống trong bóng đêm nồng đậm.
Cô hỏi: "Cho nên, là toa thuốc chữa được bệnh đó?"
Giang Luyện gật đầu: "Giờ nghĩ lại, người phụ nữ ấy cho đến chết vẫn cố bò về phía cụ nuôi tôi náu mình, câu cuối cùng dùng hết sức lực nói ra đó không thể chỉ là bàn giao vàng bạc tài vật gì đó."
Nàng muốn nói cho ông biết một bí mật mà chỉ người nhà họ Huống mới biết, có liên quan tới sống chết của con gái, đáng tiếc khi đó chỉ có rời rạc vài chữ, Huống Đồng Thắng thực sự không lĩnh hội được.
Mãi đến khi hai đời con gái nhà họ Huống chết trước mặt ông theo cùng một phương thức thê thảm tột độ, ông mới nhìn ra được chút đầu mối từ điểm giống nhau này: Con gái của gia tộc này, hoặc có lẽ người của gia tộc này, dường như sinh ra đã mang trong mình một thứ bệnh nan y, bệnh này sẽ đột ngột phát tác vào một ngày nào đó sau khi trưởng thành, nhưng không sao, họ có toa thuốc.
***
Huống Đồng Thắng ra sức hồi tưởng, nhưng từ đó đến nay đã quá lâu, ông cũng đã quá già, rất nhiều chuyện không nhớ rõ nổi nữa; thứ hai là đêm đó, ông hoảng hốt tột độ, ngoài cảnh tượng xảy ra với người phụ nữ kia thì gần như không còn ấn tượng gì nữa.
Ông chỉ nhớ rằng, đội thồ của nhà họ Huống thanh thế rất lớn, gái trai già trẻ chừng hơn hai mươi nhân khẩu, mang cả nhà đi chạy nạn, gia sản quả thực rất nhiều, từng rương từng rương chất đống trên lưng ngựa thồ, toàn là rương gỗ lớn, tuyệt đối phải đến ba, bốn mươi cái.
Thế nên, rốt cuộc là cái rương nào cất chứa toa thuốc đây? Cái rương đó rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng Huống Đồng Thắng tìm được một điểm để bắt đầu: bức họa đốt đèn.
***
Mạnh Thiên Tư nghe hiểu: "Huống Đồng Thắng muốn thông qua thận cảnh, tái hiện cảnh tượng đêm đó, đi tìm manh mối từ cảnh tượng ấy?
Giang Luyện không tiếp lời, hắn nghe ra sự không đồng tình trong giọng cô: Ban đầu lúc nghe cụ nuôi nói tới ý tưởng này, phản ứng của hắn cũng không khác cô là bao, thậm chí còn kịch liệt hơn.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy nực cười: "Dù có cho ông ấy xem lại cảnh tượng đêm ấy một lần nữa thì có thể có ích gì chứ?"
Thổ phỉ cướp đường, giết người, đoạt tài vật xong tất nhiên là sẽ chạy thẳng, anh có xem lại cảnh tượng này bao nhiêu lần cũng chẳng thể nhìn ra được toa thuốc.
Giang Luyện thoáng trầm mặc: "Sau khi người phụ nữ kia chết, cụ nuôi tôi vội vàng chạy trốn, không dám nán lại lâu, sợ bị thổ phỉ phát hiện ra, cũng không dám nhặt xác cho bà ấy, sau này khi quay lại thì đã chẳng còn lại vết tích gì nữa, có thể thổ phỉ sợ để nguyên bãi hỗn độn lại đó, truyền ra ngoài sẽ không ai dám đi đường này nữa, đứt mất đường tiền tài nên đã xuống tay dọn dẹp.
Cụ nuôi tôi dù không rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng cụ nói, sau khi đắc thủ, thổ phỉ đã mở rương kiểm tra ngay tại chỗ…"
Mạnh Thiên Tư cảm thấy hoang đường: "Thì sao? Lẽ nào lúc họ mở rương sẽ lấy một toa thuốc ra xem?"
Một toa thuốc chẳng chiếm bao nhiêu không gian, quá nửa là đặt ở đáy rương hoặc nhét trong góc, quý báu hơn dùng tráp ngọc tráp vàng để đựng, nhưng thổ phỉ kiểm tra đều chỉ lục xem qua loa, chiếc rương đựng toa thuốc hoặc là bị vứt bỏ nửa đường, hoặc là bị khiêng đi – một chiếc rương vứt nơi đất hoang, không bao lâu sẽ mục nát, mà có bị khiêng đi thì cũng đã khiêng đi gần tám mươi năm, đi đâu tìm lại được chứ?
Giang Luyện cười cười, cũng không phản bác: "Rất nực cười, rất hoang đường, phải không?"
"Nhưng cô Mạnh, cô có nghĩ tới không, biện pháp này tuy nực cười hoang đường nhưng ngoài chờ chết ra thì đây là con đường duy nhất."
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa: Đối với người rơi xuống vách núi mà nói thì một ngọn cỏ rủ từ vách núi xuống thôi anh ta cũng sẽ cố hết sức nắm lấy, Huống Đồng Thắng muốn làm vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Cô thoáng trầm ngâm, cảm thấy tuyến thời gian này không đúng lắm: "Cụ nuôi anh nghĩ đến chuyện muốn tìm manh mối thông qua bức họa đốt đèn khi Huống Mỹ Doanh bốn, năm tuổi, vậy cũng cách ngày nay gần hai mươi năm rồi, anh vẫn còn đang câu bức họa đốt đèn?"
Giang Luyện như đã dự đoán trước được cô sẽ hỏi như thế: "Cô Mạnh, cô nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi."
***
Huống Đồng Thắng mất một khoảng thời gian bán của cải lấy tiền mặt, xử lý sản nghiệp và gia sản của mình ở Nam Dương, sau đó mới dẫn Huống Mỹ Doanh trở về nước.
Nhưng ông không thể trở về Tương Tây, cũng không thể đi câu bức họa đốt đèn.
Ông đã quá già, người đã tám mấy, không chống gậy còn chẳng đi lại nổi thì làm sao mà câu bức họa đốt đèn được? Quả thực là viển vông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!