Sắc trời mờ tỏ, ban mai trong núi còn thấm đẫm sương đêm, giăng khắp nơi như lưới, lúc sà xuống lúc bay lên, bên một ao nước trong thung lũng vang rộn tiếng người huyên náo khác thường.
Nước ao không sâu, bên trong xiêu vẹo một chiếc xe van màu trắng chổng ngược, không ít người đứng trên bờ nước, người kéo thừng, người đẩy xà beng xuống nước, còn có người bơi từ dưới thân xe ra, loạt xoạt đưa tay lau nước trên mặt.
Mạnh Kình Tùng ngồi xổm trên vách đá trên cao, đưa tay lần sờ vết bánh xe trên mặt đất, mép vách ẩm bùn, vết bánh xe vô cùng rõ ràng: xe hẳn là đã mất khống chế từ nơi này, lao xuống ao nước cách vài mét bên dưới, sau đó giữ tư thế lật ngược như thế chờ họ chạy tới.
Rơi từ độ cao này xuống thì có bị lật xe cũng không gặp thương tổn gì lớn, huống hồ đã xác nhận được rằng trong xe không có ai.
Người đi đâu hết rồi, là Bạch Thủy Tiêu như ý hay là Thiên Tư đắc thủ? Nhưng nếu là Thiên Tư chiếm thế thượng phong thì tại sao lại không tìm cách liên lạc với họ?
Mạnh Kình Tùng cau mày, trước đó hắn chỉ hơi không yên lòng: Ánh mắt Mạnh Thiên Tư nhìn y khi ấy khiến nhìn ra vụ bắt cóc đó cũng không quá nguy hiểm, giống như cô đang tương kế tựu kế hơn, bởi vậy nên y không gấp gáp cứu người mà cố gắng phối hợp, yên lặng theo dõi diễn biến.
Mãi đến khi Liễu Quan Quốc báo điểm đỏ trên màn hình theo dõi đã bất động hồi lâu, hơn nữa xem vị trí hoàn toàn là ở trong núi, xung quanh không có bất kỳ thôn trại nào, y nghe mà bồn chồn, lúc này nỗi lo âu mới dần lên men.
…
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Mạnh Kình Tùng chà chà ngón tay, thổi bụi trong lòng bàn tay, đứng lên: "Thế nào?"
Người tới là Liễu Quan Quốc, y bôn tẩu cả một đêm, mặt mày sưng phù, dưới mắt cũng thâm xanh: "Đã tìm kiếm xung quanh, phát hiện được vài vết chân trong bụi cỏ nhưng không có giá trị gì – căn bản là không nhìn ra đi về hướng nào."
Mạnh Kình Tùng ừ một tiếng, ý bảo gã tiếp tục.
"Bạch Thủy Tiêu có hai nơi ở, một căn hộ ở huyện Long Sơn, nhà cũ thì ở trại Lạp Khoa, hai nơi đó chúng tôi đều đã tới, không người, cô ta hẳn còn có chốn dừng chân khác, hỏi hàng xóm đều nói là không gặp cô ta thường xuyên lắm, cũng chưa từng thấy cô ta có bạn bè qua lại nào."
Điều này thực ra cũng nằm trong dự liệu, Bạch Thủy Tiêu là kẻ xảo quyệt đến vậy kia mà.
Mạnh Kình Tùng có phần bực dọc: "Không còn gì khác? Người được mời tới ăn bữa cơm chúng ta mời mà chỉ biết có chừng đó về cô ta thôi?"
Mặt Liễu Quan Quốc nóng ran, khó mà mở miệng được.
Lạc hoa động nữ kỳ thực hơi đặc biệt, không có thanh thế lớn như đi chân hay Thần tự đầu, về mặt bản chất thì chỉ là những cô gái bơ vơ si dại, được thần động phù hộ, có chút bản lĩnh vượt trội hơn người, không thích qua lại với người khác, gần gũi với núi rừng hơn – Lần này Mạnh Thiên Tư mời khách muốn chu toàn mọi mặt không để sót bên nào, chỉ cần lai lịch hơi kỳ dị một chút là đều nhận được thiếp mời, giống như lão Gàn vậy, chỉ là một thợ làm mặt nạ rước thần thôi nhưng cũng được một ghế.
Ai mà ngờ được sau lưng con ả này lại phức tạp như vậy.
Mạnh Kình Tùng dứt lời rồi cũng biết là nói thế không ổn, hơi mang ý giận chó đánh mèo, nhưng tự phụ với thân phận của mình nên cũng chẳng bỏ qua sĩ diện mà nói lời mềm mỏng với Liễu Quan Quốc được, bèn chuyển sang để tài khác – đúng lúc này trông thấy có một chiếc xe từ đằng xa đang phóng tới.
Y còn tưởng là xe cô đi ngang qua nán lại hóng hớt, mãi đến khi có hai người vội vàng xuống khỏi xe, Liễu Quan Quốc sốt sắng tiến lên đón, mới biết người tới cũng là quỷ non.
Lại nhìn thử mặt, trông có hơi quen quen, ngẫm nghĩ một lát thì nhớ ra: là Thẩm Vạn Cổ và Thẩm Bang, không phải họ đưa lão già dở hơi kia đi du sơn ngoạn thủy rồi à?
Nghĩ tới ai người đó hiện ra: Cửa hàng ghế sau xe bật mở, nhô ra nửa người hết nhìn đông lại nhìn tây, người đó chính là Thần Côn.
Mạnh Kình Tùng hơi phiền người này, cảm thấy người này như keo dính vậy, vung không rời còn vướng tay vướng chân, nhưng lại không thể không nể mặt cô bảy, vì vậy nên lúc ánh mắt hai bên chạm nhau, y khách khí cười cười với lão.
Không ngờ nụ cười ấy lại cổ vũ lão già này, lát sau, Thần Côn vui vẻ chạy tới: "Nghe nói cô Mạnh bị một lạc hoa động nữ bắt cóc đi mất rồi?"
Bắt cóc cái gì! Mấy tên thủ hạ này lúc nào cũng thích nói chuyện giật gân, tam sao thất bản, Mạnh Kình Tùng có phần không vui, lại không tiện thể hiện ra: "Là Thiên Tư chủ động đi cùng cô gái đó, cô ấy có quyết định của riêng mình."
Vẻ mặt Thần Côn ân cần quan tâm: "Tôi nghe nói không tìm ra cái cô Bạch Thủy…gì gì đó?"
Hỏi lắm thế, có thấy mình hơi bị tọc mạch quá rồi không? Mạnh Kình Tùng sốt ruột: "Phải."
"Cái cô Bạch Thủy gì đấy thực sự là lạc hoa động nữ à? Không phải giả đấy chứ?"
Cái này còn giả được nữa à? Mạnh Kình Tùng nhất thời không đáp được, cũng may đám Liễu Quan Quốc cũng đi tới, vừa vặn nghe thấy, trả lời giúp y: "Chắc không phải giả đâu, Bạch Thủy Tiêu lạc động đã nhiều năm rồi, người trại Lạp Khoa đều biết chuyện này cả."
Thần Côn ừ một tiếng, ra chiều đăm chiêu: "Động mà cô ta lạc là cái nào?"
Lão Thần Côn này hình như hỏi rất có trật tự, Mạnh Kình Tùng giật mình: "Chuyện này quan trọng lắm à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!