Mạnh Thiên Tư mắt điếc tai ngơ, dẫn Mạnh Kình Tùng và Tân Từ ra ngoài.
Mắt thấy cô sượt qua bên người, khóe miệng Giang Luyện vụt lướt một nụ cười rất nhạt, đột nhiên đứng bật dậy, thừng trói trong tay theo đó kéo thành thòng lọng, trực tiếp tròng về hướng cổ cô.
Trong sát na, Mạnh Thiên Tư như có mắt sau lưng, cánh tay vươn ra, nhanh chóng rút súng giắt bên hông Mạnh Kình Tùng ra, xoay phắt người lại.
Thòng lọng Giang Luyện mới chỉ chạm tới đỉnh đầu cô, họng súng của cô đã đặt bên trái cằm hắn, dùng sức rất mạnh, khiến hắn rõ ràng cao hơn cô mà vẫn không thể không ngẩng đầu lên.
Chênh lệch chỉ trong một phần nghìn giây, tình thế đã xuống dốc không phanh. Giang Luyện đang do dự không biết có nên ngoan cường chống lại không thì Mạnh Kình Tùng bên cạnh không mặn không nhạt nhắc nhở hắn: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn hơn chút – bạn cậu vẫn đang nằm trong tay chúng tôi đấy."
Tình cảnh thật lúng túng, Giang Luyện xuống tay cũng không phải, buông bỏ cũng không xong, sau cùng chấp nhận yếu thế chịu thua, buông lỏng thừng trói trong tay ra, rất phối hợp làm động tác đầu hàng: "Thực ra tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cô suy nghĩ thêm đôi chút…"
Mạnh Thiên Tư cười đến là rạng rỡ: "Ban nãy anh ngồi đó mà cứ như mắc chứng tăng động vậy, thật sự cho rằng tôi không phòng bị à?"
Nòng súng của cô lại chọc lên, nhấc chân tiến lên, trước mặt cô là hắn, không phải đường, Giang Luyện chỉ đành lùi lại.
Căn phòng không lớn, lùi lại mấy bước đã chạm lưng tới cách tường rồi, Giang Luyện dựa sát vào tường, vẫn phải duy trì giơ hai tay lên cao, cảm thấy tư thế của mình chẳng khác nào Jesus chịu nạn.
Mạnh Thiên Tư hỏi hắn: "Tôi có lý hay không?"
Giang Luyện gắng sức đè họng súng cúi đầu xuống, trực giác cảm thấy cằm cổ đều bị nòng súng chọc thành cái động tới nơi rồi: "Cô đã cầm súng chĩa về phía tôi thế này rồi…"
Nòng súng lại chọc lên.
Giang Luyện đổi giọng: "Rất có lý."
"Anh có dị nghị gì với sắp xếp của tôi không?"
"Không."
"Không à? Sao tôi lại cảm thấy anh rất có tâm trạng thế nhỉ?"
Cô ả này không phải cuồng khống chế đấy chứ, tâm trạng người ta cũng xoi mói nữa. Giang Luyện hít sâu một hơi, nhìn vào mắt cô, cố gắng bày ra một nụ cười chân thành không chê vào đâu được: "Tôi không có dị nghị gì."
"Vậy chúng ta thỏa thuận đã xong chưa?"
Coi như vậy đi, nhưng đáp vậy ắt sẽ lại bị nói thành thái độ qua loa.
Giọng hắn khẩn thiết hết sức: "Đã xong."
Vậy tốt, Mạnh Thiên Tư cười đến là sâu xa, cũng không thu súng lại, hất đầu ra hiệu xuống dưới, bảo Mạnh Kình Tùng: "Trói lại."
Hả?
Không phải chứ, đã phối hợp vậy rồi, sao lại trói nữa…
***
Giang Luyện ngoan ngoãn nằm yên trên đất.
Ban đầu ầm ĩ tiếng người, hết khiêng lại chuyển, trước mặt bao người, hắn cũng không thể giãy giụa kêu cứu được – dù sao cũng chỉ phí công.
Sau đó, tiếng huyên náo tan dần, hắn bắt đầu nghĩ cách.
Không biết có phải để trả thù hắn cởi trói hay không mà cách trói lần này tuy đơn giản nhưng thô bạo vô cùng, tay bị trói quặt ra sau thì đã đành, còn kéo riêng một sợi thừng ra buộc nối với thừng trói chân nữa chứ, cơ thể bị kéo ưỡn ngược ra sau, không sao mượn lực được, ngọ nguậy một tí thôi là cả người lập tức đong đưa trái phải như con lật đật vậy.
Đàn ông cũng cần thể diện chớ, tạo hình thế này hắn không muốn để lão Gàn trông thấy một chút nào, thế nhưng sau mấy lần thử đều không có kết quả, lại an ủi mình chuyện hổ xuống đồng bằng bị chó khinh này đã có từ thời xa xưa, bị thấy thì cứ thấy đi.
Đáng tiếc là lão Gàn dường như không ở nhà, gọi mấy tiếng đều không thấy có đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!