Chương 163: Ngoại Truyện – Phượng Hoàng

Hai năm sau, Tương Tây.

Thần Côn ra khỏi cửa sân bay, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai Thẩm tới đón mình.

Đã hai năm rồi nhưng hai người này cũng chẳng thay đổi gì mấy, vẫn như vũ, một cao lớn, một gầy nhỏ, một người đầu trọc, một người tóc dày, một người giơ bảng đón khách, một người ôm hoa hoan nghênh.

Thần Côn nghi ngờ là Thẩm Vạn Cổ cố tình bảo Thẩm Bang ôm hoa – vóc người Thẩm Bang nhỏ, đầu cũng nhỏ, bó hoa thì to, Thẩm Bang ôm như vậy, đầu cơ bản là không loa ra được.

Hai người vừa trông thấy Thần Côn đã ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt lão, bô bô một trận, cơ bản là không cho Thần Côn cơ hội lên tiếng.

Thẩm Vạn Cổ nói: "Nội Côn, nội tới rồi, cô Mạnh đã tới được mấy ngày rồi."

Thẩm Bang nói: "Anh Liễu cũng ở thành cổ Phượng Hoàng đấy, một ngày nhắc tới nội ba lần, nói đợi nội qua rồi sẽ mời nội uống rượu lâu năm. Nội Côn, hai năm qua nội bận gì thế?"

***

Đã hai năm rồi Thần Côn chưa gặp Mạnh Thiên Tư.

Hai năm trước, Giang Luyện vào sống thang trời, trong nỗi đau đớn tột cùng, Mạnh Thiên Tư từng nỗ lực mở thang trời, song cô chịu kích thích quá lớn, luôn nhớ một quên hai không sao thực hiện được hoàn chỉnh thao tác của Bành Nhất, thử rất nhiều lần mà không thành công.

Vết thương mới vết thương cũ, cộng thêm nôn nóng công tâm, bị sốc nôn ra máu ngay tại chỗ, Mạnh Kình Tùng sợ đến mặt cắt không còn chút máu, sau khi ra khỏi ruột núi, khẩn cấp đưa Mạnh Thiên Tư đi Tây Ninh.

Đến lúc Thần Côn tới Tây Ninh, tham gia tang lễ của Đoàn Văn Hi, lại nghe nói Mạnh Thiên Tư ốm nặng, đã được đưa về Phường Quế Non.

Thân làm ngai vàng quỷ non mà đến tang lễ của Đoàn Văn Hi cô cũng không thể chủ trì.

Sau đó nữa, Thần Côn trở về tòa nhà ở trấn Hữu Vụ.

Tiển Quỳnh Hoa vẫn tiếp tục kèm núi ở Vân Lĩnh, thỉnh thoảng có đến thăm lão, lúc nhắc đến Mạnh Thiên Tư, Tiển Quỳnh Hoa đều than thở: "Tư thư nhi nhà chúng tôi trước đây không mấy để ý tới chuyện của quỷ non, giờ tiến bộ hơn nhiều rồi, báo cáo của cải cũng xem, sản nghiệp khắp nơi đều đi xem, bận rộn đến độ muốn gặp nó một lần cũng khó khăn."

Còn nói: "Bận rộn cũng tốt, có thể phân tâm đi đôi chút, đỡ cho nó cứ nhớ mãi tới Giang Luyện."

Thần Côn không tiếp lời, cũng không nói với Tiển Quỳnh Hoa rằng cứ cách nửa tháng, Mạnh Thiên Tư lại gọi cho lão một cuộc.

Mỗi lần đều hỏi lão cùng một câu hỏi.

Thần Côn, ông nghĩ ra được đầu đại hoang kia là như thế nào chưa?

Cô gửi gắm hi vọng vào Thần Côn, cảm thấy lão có ký ức của Bành Nhất, người tộc thần lại từng soạn "Đại hoang kinh", nói không chừng Thần Côn có thể nhớ ra được đầu đại hoang là như thế nào.

Đáng tiếc là Thần Côn nghĩ mãi vẫn không ra, có một lần trò chuyện, lão nói với Mạnh Thiên Tư: "Cô Mạnh, tôi cảm thấy phương diện nhận thức về tự nhiên của người tộc thần tuy xa hơn chúng ta rất nhiều, nhưng nói đến ngoài trời, đại hoang thì cũng không tiên tiến hơn bao nhiêu đâu."

Nếu không, lúc Bành Nhất vào thang trời, người xung quanh sao lại chỉ dám nhìn không dám tới gần như thế? Điều này chứng tỏ, kiến thức của chúng nó với đại hoang cũng chỉ nửa vời, tràn ngập sợ sệt.

Mạnh Thiên Tư trầm mặc một lúc rồi hỏi lão: "Tôi cũng là "phượng hoàng", ngày đó, nếu như là tôi ở trên đài đá, là tôi châm lửa linh phượng hoàng, người vào đại hoang có khi nào đã là tôi rồi không?"

Thần Côn ậm ừ.

Ngày đó, vì lời tiên đoán, Mạnh Thiên Tư bị họ mạnh mẽ yêu cầu phải "tránh xa thang trời", nếu cô cũng lên đài đá thì quả thật là khó mà nói được sẽ là ai châm linh phượng hoàng.

Trong suy nghĩ của Bành Nhất, linh phượng hoàng đáng ra phải là do đời sau của Bành thị mang từ trong động nước ra, như vậy, đời sau này chính là "phượng hoàng", cũng là vật hiến tế tắm lửa khi xương rồng đốt rương – ông ta đại khái là không ngờ được rằng, phần lớn thời gian con người đều không chiến đấu một mình mà thường có bạn bè bên cạnh.

Mạnh Thiên Tư nói: "Tôi đoán cụ Đoàn cũng là "phượng hoàng", trước đây, chiếc linh phượng hoàng cắm trên bục đá hẳn là do cụ lấy, sau đó cũng là do cụ châm lửa, cụ dẫu không bị Diêm La giết thì cũng sẽ bị cửa vào mang đi."

Thần Côn lặng thinh, nghe nói khi Đoàn Văn Hi chết không hề có oán khí gì, lúc ấy bà tuổi tác đã cao, nỗi ước ao về đại hoang và "kiếp sau" phỏng chừng đã sớm vượt xa sự quyến luyện đối với nhân gian.

Hai năm qua bận rộn gì ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!