Mạnh Kình Tùng sững sờ một lúc: "Nhưng chuông vàng của cô tôi chưa từng nhìn kỹ bao giờ, hoa văn trông thế nào tôi không bắt chước được."
Chuông vàng phục thú xưa nay vẫn luôn được cất giấu và thờ cúng, thỉnh thoảng mới thỉnh ra ngoài một lần, y cũng mới chỉ nhìn thoáng qua, trông thấy đại khái.
Mạnh Thiên Tư bực mình: "Tôi cũng đã nhìn kỹ bao giờ đâu, có bao nhiêu người phụ nữ đeo đồ trang sức có thể nói được tỉ mỉ hoa văn kiểu dáng món trang sức của mình trông như thế nào chứ? Có sao đâu, làm một cái trông na ná là được."
Tân Từ vốn định xin đi giết giặc: Cũng vừa khéo là hắn giúp Mạnh Thiên Tư bảo quản đồ trang sức, lại rất hiếu kỳ với chuông vàng nên thường lấy ra ngắm nghía tỉ mỉ, còn quen thuộc hơn cả chính chủ Mạnh Thiên Tư, hoa văn thế nào cũng có thể vẽ ra được đại khái…
Có điều, nhìn thái độ Mạnh Thiên Tư thờ ơ thế này, thôi quên đi, hoàng đế không vội hắn vội làm gì chứ.
***
Mở cửa ra ngoài, Mạnh Kình Tùng và Tân Từ gần như không hẹn mà cùng thở phào một hơi, sau đó cùng dựa lưng lên tường.
Mạnh Kình Tùng hơi run chân: Đêm nay cứ như ngồi xe cáp treo vậy, lên lên xuống xuống, lúc băng lúc lửa, dù cuối cùng cũng đã dừng hẳn nhưng cảm giác nghĩ mà kinh này vẫn trào lên từng đợt, không bờ không bến.
Tân Từ thì vẫn đang trong trạng thái mờ mịt hóng hớt: Xảy ra chuyện rồi, tâm trạng của hắn cũng thay đổi theo, đồng bộ với mọi người.
Hắn ngơ ngẩn vài giây rồi nói với Mạnh Kình Tùng: "Thiên Tư nhà mình to gan thật, thật đúng là lấy thúng úp voi, dối trên gạt dưới… Không đúng, chỉ có dối trên thôi, còn kéo bọn mình cùng dối theo nữa."
Mạnh Kình Tùng đã tỉnh táo lại được phần nào: "Thực ra Thiên Tư làm vậy cũng có lý, làm lớn chuyện lên chẳng hay ho gì."
Vừa mới tới Tương Tây, cô là người chưa lộ mặt đã có uy, hộ núi dưới đây còn không biết đang ôm tâm trạng kích động thế nào chờ gặp mặt cô, kết quả cô trước thì bị thương mắt, sau thì mất chuông vàng, thế này có khác gì làm quan mất ấn đâu? Đổi lại là y cũng chẳng giữ mặt mũi được, hơn nữa, người cướp chuông vàng này chưa biết chừng sẽ đầu cơ trục lợi, rao giá trên trời, lỡ hắn đem chuông vàng ra uy hiếp quỷ non thì quá bị động rồi, tra rõ đúng là không bằng ngầm tìm…
Tân Từ tiếp lời: "Tôi hiểu, chuyện nếu có thể giải quyết trong phạm vi nhỏ thì có ai muốn làm lớn lên đâu. Nhưng mà, làm sao tìm được đây?"
Mạnh Kình Tùng đưa tay xoa xoa ấn đường, đêm nay bị giày vò quả thực quá mệt mỏi: "Còn phải hi vọng vào thi thể giả kia, mong là ngày mai sẽ gặp được người của chúc vưu khoa, lấy được chút manh mối."
Lại là Chúc Vưu Khoa.
Tân Từ thắc mắc: "Người tới ngày mai đều là của Chúc Vưu Khoa cả à?"
Cũng gần vậy, Mạnh Kình Tùng gật đầu: "Đa số."
Tân Từ nhíu mày: "Họ Chúc này tai to mặt lớn thật, là lão đại địa phương à? Vậy bản thân ông ta thì sao, không tới à? Vậy thì không nể mặt chúng ta quá rồi?"
Mạnh Kình Tùng vừa bực mình vừa buồn cười, y vốn đang banh mặt, nụ cười này lập tức khiến y bị đau sốc hông, không còn hơi sức đâu mà giải thích nữa, cũng lười không muốn giải thích, dứt khoát đi thẳng về phòng, chỉ ném lại một câu: "Tra sơn điển đi."
Vãi! Chúc vưu khoa có trong sơn điển? Hắn còn tưởng là một ông chú trung niên bụng bia làm đại ca giang hồ trấn thủ một phương chứ.
Tân Từ vội mở ứng dụng ra.
Không ngờ, từ "chúc vưu" này (cũng có nơi viết là "chúc do"), còn được gọi là "thiên y", được tìm thấy sớm nhất trong cuốn sách y học "Tố vấn", nói rằng thời thượng cổ có một phương pháp chữa bệnh không cần đến thuốc thang mổ xẻ, chỉ cần mời người giỏi bùa chú thuật pháp đến là chữa được – ví dụ như có ai ngã từ trên cao xuống gãy hết tứ chi, mắt thấy không sống được nữa, đại phu chúc vưu khoa tìm một con chó con mèo tới, phù phép một trận, người sẽ đứng dậy đi lại được, mèo chó lại gãy lìa tứ chi chết mất, nói trắng ra là chịu tội chết thay người.
Vương An Thạch thời Tống đã hình dung nó như "tỉ chi", tỉ trong "thiên tỉ" có nghĩa là di dời, bệnh đi đâu? Làm phép trừ bỏ, di dời đi rồi.
Đến triều Nguyên và triều Minh còn dứt khoát hơn, trực tiếp xếp nó vào mười ba khoa của thái y viện, nói cách khác, chúc vưu khoa cũng giống như khoa mắt, khoa tai mũi miệng, phụ khoa, khoa châm cứu, là một khoa chữa bệnh của Đông y.
Sau nữa, đến thời Long Khánh triều Minh, chính xác là năm 1571, cũng không biết vì sao mà "chúc vưu khoa" và khoa "xoa bóp" lại bị gạch bỏ khỏi mười ba khoa, từ đó về sau chỉ còn lại mười một khoa.
Tân Từ hơi thổn thức: Quả nhiên, bất kể là cái gì cũng đều nên có một thân phận được chính phủ công nhận cho riêng mình, chúc vưu khoa và khoa xoa bóp này sau khi bị gạch bỏ có vẻ như cũng chẳng được sống tốt, xoa bóp thì khiến người ta liên tưởng tới mấy cửa tiệm ánh đèn hồng đỏ mờ mờ ảo ảo mà chúc vưu khoa thì, bùa chú thuật pháp, rõ rành rành là mê tín phong kiến.
Hắn xem tiếp.
Chúc vưu khoa chuyên dùng bùa chú, nếu đã từng được liệt vào mười ba khoa thái y viện thì tất nhiên là dùng để trị bệnh cứu người, nghe đâu thuật pháp mạnh mẽ, thậm chí còn có thể khởi tử hoàn sinh, ở vùng Tương Tây này được lưu truyền vô cùng kỳ diệu, thậm chí còn biến hóa thành bùa thần châu, cổ thuật rất đáng sợ, ngay cả thuật cản thi tiếng tăm lẫy lừng ban đầu cũng được liệt vào…chúc vưu khoa.
***
Trước giải phóng, nằm sâu trong núi rừng Tương Tây rải rác vô số thôn trại dân tộc thiểu số, trại Miêu và trại Thổ Gia chiếm đa số. Những thôn trại này phần lớn đều được dựng lên ở những khu vực xa xôi ven vách núi hiểm trở, hơn nữa vì khác biệt văn hóa mà dân trại rất ít khi qua lại với ngoại giới, đóng cửa thành một khối độc lập, cực kỳ hẻo lánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!