Sau khi "khoe" tài lại khiêm tốn nói một câu "Hiểu sơ sơ", cái khiêm tốn này tất nhiên cũng có phần giả bộ – đây là phương thức xã giao thông thường, nếu người tiếp nhận thông hiểu đạo lý này thì sẽ thường nhiệt liệt phản bác, tranh biện rằng đây là tinh thông chứ không phải hiểu sơ sơ, sau đó cô tới tôi đi, cô hát tôi đệm, tình bạn lại sâu thêm một tầng.
Sao Mạnh Thiên Tư lại không nhìn ra đạo lý này chứ, có điều từ nhỏ thân phận cô đã đặc thù, không cần phải nể mặt ai, huống chi cô đặc biệt thích phá tuồng Giang Luyện diễn.
Cô đáp: "Ồ."
Ồ xong quay người rời đi: Anh hiểu sơ là được, anh còn có thể không hiểu, rất hiểu, đặc biệt hiểu nữa kìa, anh có nở thành hoa tám cánh cũng chẳng liên quan đến tôi.
Cứ thế đi? Người ta nói gặp chiêu phá chiêu, cô không thể không ra chiêu được, chiêu cũng không có thì hắn phá làm sao?
Giang Luyện đành bước vội theo bắt kịp cô: "Cô Mạnh."
Mạnh Thiên Tư dừng bức, bủn xỉn chỉ nghiêng nửa bên mặt cho hắn xem: "Hửm?"
Giang Luyện hơi lưỡng lự: "Tôi muốn hỏi là, có gì tôi có thể giúp một tay không?"
Ăn chùa ở chùa lại thờ ơ không làm việc gì, không phải phong cách của hắn.
Mạnh Thiên Tư tiếc chữ như vàng: "Không có."
Cô thừa nhận lời ban nãy Giang Luyện nói rất rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, trong tay hẳn cũng có bản lĩnh thực lực, nhưng vậy thì sao?
Mạnh Kình Tùng vẫn có phê bình kín đáo với Giang Luyện, còn từng đề nghị đưa hắn đi, nếu cô đi ngược lại dùng hắn, vẻ mặt Mạnh Kình Tùng sẽ không dễ nhìn, hơn nữa, trên vách núi này toàn là quỷ non, dùng thừng xuống vách là nghề của quỷ non, đầy đủ nhân thủ, cô còn bỏ thêm một kẻ ngoại lai vào không phải là khiến hộ núi khó chịu trong lòng sao.
Cô đi lên trước hai bước, như nhớ ra điều gì, lại lùi về, liếc xéo hắn.
Ở góc độ này, khuôn mắt nhìn hệt như kiểu mắt phượng khóe nhọn trên sân khấu hí kịch, trong kiêu ngạo lại có phần quyến rũ.
"Nghe nói anh rửa bát không tệ?"
Vãi, miệng quỷ non cũng lẹ ghê, chút chuyện như vậy cũng đáng truyền tới tai cô.
Giang Luyện lại không thể không đáp, đành ậm ờ: "Cũng…tạm."
Mạnh Thiên Tư lại ồ một tiếng: "Thế này đi, anh cũng thấy đấy, hôm nay bên chúng tôi đều đang bận làm việc quan trọng, nhân thủ hơi thiếu, nếu anh thật sự muốn giúp…"
Sao Giang Luyện lại không nghe ra hàm ý của cô chứ: "Cô Mạnh, cô không cảm thấy, tôi đi rửa bát là dùng dao mổ trâu giết gà à?"
Mạnh Thiên Tư dửng dưng: "Không thấy, người xào rau rửa bát hai ngày nay trong bếp cũng đều là người lành nghề có thể xuống vực có thể leo núi đấy. Tôi cho rằng, người chân chính có tài cán thì rửa bát cũng có thể rửa ra đường lối ra dấu ấn."
Được rồi, đây là cố ý muốn làm khó hắn.
Giang Luyện cười cười, sau cùng gật đầu: "Được, tôi rửa."
Hắn duỗi cánh tay ra xắn tay áo lên: "Đi đây."
Tất nhiên không phải là Mạnh Thiên Tư muốn hắn đi rửa bát thật, không ngờ Giang Luyện lại sảng khoái như vậy, lúc trước còn tưởng hắn chỉ làm bộ, đợi đến lúc thấy hắn cất bước đi thật, không khỏi đi theo mấy bước, gọi: "Này."
Giang Luyện dừng bước, không quay đầu lại ngay.
Mạnh Thiên Tư nói: "Nếu anh không bằng lòng thì nói ra đi. Người có miệng là dùng để nói, để yêu cầu và từ chối, anh không nói ai biết được anh nghĩ gì chứ."
Giang Luyện vẫn không quay đầu, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười rất nhạt.
Lát sau, hắn lùi bước về, cũng chỉ giơ nửa bên mặt cho cô xem, giọng nói và ánh mắt đều hết sức chân thành: "Cô Mạnh, cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự rất thích rửa bát."
Nói xong, ngại xắn tay áo quá phiền phức, kéo mạnh luôn qua khuỷu tay, sải bước rời đi. Thần Côn vốn đứng cách đó không xa nhìn, chợt thấy Giang Luyện đi, không rõ vì sao, cũng chạy vội đuổi theo.
Mạnh Thiên Tư không cam lòng bước lên trước hai bước rồi mới căm hận dừng lại, nghiến răng với không khí: "Người gì thế không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!