Giang Luyện chỉ cảm thấy sóng âm nện ngay sau lưng mình, nào dám chậm trễ giây nào, càng guồng chân chạy nhanh hơn.
Tốc độ có thể tính là sở trường mạnh nhất của hắn, bằng không đêm qua cũng đã chẳng thể đuổi kịp, hơn nữa, vốn cũng đã sắp ra tới sau núi, chiếm được tiên cơ – hắn ngựa không dừng vó, cũng chẳng buồn cẩn thận phân biệt phương hướng nữa, có đường thì đi, có khe thì nhảy, lên núi xuống dốc, băng đường vượt sông, đến lúc đứt hơi dừng lại, trời đã xâm xẩm tối, mà trong rừng thì lại càng có vẻ u tối – thôn trại và đám người kì quái kia, và cả làn sóng âm đè ép thần kinh, đã sớm bị vứt lại sau lưng.
Bấy giờ, Giang Luyện mới nhận ra Mạnh Thiên Tư nặng muốn chết: đừng chỉ nhìn thể trọng của một người, vác một người ngủ mê mệt hoặc say rượu nặng hơn người đang tỉnh táo nhiều, người chết lại càng nặng, bằng không đã chẳng có cách nói "sức nặng của cái chết" này.
Giang Luyện cởi thừng, thả Mạnh Thiên Tư xuống, bản thân cùng ngồi bệt xuống đất, bôn ba một ngày một đêm, một hạt cơm cũng chưa vào bụng, lúc căng thẳng thì không cảm nhận được nhưng một khi thả lỏng là thực sự không đứng dậy nổi nữa, chân cẳng đều run lên. Hắn thở hổn hển, lại hít mũi một cái, tỉnh táo lại rồi, nhìn sang Mạnh Thiên Tư bên cạnh, lầu bầu: "Cô nhàn ghê cơ."
Cách đó không xa vọng lại tiếng nước rào rào, là một khe suối nhỏ trong núi. Giang Luyện lê bước đi qua ngồi xổm xuống, nương ánh mặt trời mỏng manh kiểm tra: nước suối trong suốt, chảy không ngừng, là nước thông; trên vách tảng đá ngâm nửa trong nước bám rêu xanh, thực vật bình thường có thể mọc được, về cơ bản là không có độc.
Hắn vốc nước táp lên mặt, lại uống vài ngụm, lau miệng, nhìn bóng đêm mà phát sầu.
Hắn tin chắc là mình lạc đường.
Trên thực tế, lần theo dấu vết cả một đêm, hắn đã sớm bị "chuyển qua chuyển lại" của Bạch Thủy Tiêu làm cho đầu óc rối tung rồi, hơn nữa ban nãy vừa chạy trốn một trận, triệt để mất phương hướng, tối khuya thế này, lạc trong thâm sơn cùng cốc tuyệt đối không phải chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Chỗ này so với tất cả những nơi hắn từng đến từ khi vào Tương Tây tới này sâu xa và hẻo lánh hơn hẳn, chỉ trong mấy giây uống ngụm nước này thôi đã loáng thoáng nghe thấy không chỉ một lần tiếng động vật gầm rú, vừa như sói như hổ, lại cũng không phải sói hổ, bởi không biết nên lại càng khiến lòng người e sợ hơn.
Giang Luyện quay trở lại bên người Mạnh Thiên Tư, đưa tay đẩy vai cô, không tỉnh, dù cho nhang đốt của Bạch Thủy Tiêu có lợi hại thì đoạn đường này xóc nảy như vậy cũng nên nguôi đi phần nào rồi mới phải, nếu vẫn tiếp tục mê man thì phiền toái rồi, càng kéo dài càng không ổn, hắn sẽ phải nghĩ cách cả đêm đưa cô đi tìm bác sĩ.
Hắn bế Mạnh Thiên Tư tới bên khe suối, thò tay múc nước vẩy lên mặt cô. Chiêu này học theo cụ nuôi, cụ nuôi nói nước suối trong núi lạnh thấu tim gan, hồi đó say rượu hoặc mệt đến chỉ muốn ngủ vật ra, đều dựa vào thứ nước này để tỉnh táo lại.
Ấn đường Mạnh Thiên Tư cau lại, không tỉnh.
Có phản ứng là tốt rồi, Giang Luyện quyết định thử liều mạnh hơn, hắn ấn mặt cô xuống nước, sau đó buông tay, trong lòng nhẩm đếm thời gian, tính đến đúng thời gian thì vớt cô lên.
Cũng may, cô rất nhanh có động tĩnh, đầu tiên là bả vai khẽ co rụt lại, sau đó hai tay cuộn lại quơ túm, kế tiếp sặc nước, ho lên khù khụ. Giang Luyện thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn vỗ lưng cho cô, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Mạnh Thiên Tư vừa ho khan vừa lắc đầu, dường như còn ngại chưa đủ tỉnh táo, lại tự mình nhúng cả đầu xuống nước, nhô lên hụp xuống mấy lần mới hết hứng ngồi ngay ngắn trở lại, cúi thấp đầu, tóc bị ướt không ngừng nhỏ nước xuống, đồng thời yếu ớt giơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc Giang Luyện.
Giang Luyện sợ cô bị Bạch Thủy Tiêu làm cho để lại di chứng gì đó, sáp lại gần nhìn sắc mặt cô: "Cô thế nào…"
Mới nói được một nửa, bỗng chú ý tới má cô hơi phồng lên, trong lòng Giang Luyện chớp động, nghiêng đầu tránh phắt nhưng rốt cuộc vẫn chậm mất nửa nhịn, Mạnh Thiên Tư phun thẳng ngụm nước ra, phất qua má phải hắn, đập thẳng vào vành tai, sau đó hết đà rơi hết xuống cổ, lại chia ra làm mấy dòng hoặc chảy ra sau lưng hắn xuống thắt lưng, hoặc chảy từ vai hắn ra trước ngực, đến tim gan, phải nói là lạnh tê tái.
Hắn giơ tay lên lau nước vương trên lông mày bên phải rồi ngẩng đầu lên.
Trăng đã lên, mặt nước loang loáng, óng ánh như ban ngày, Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhoẻn một nụ cười mê hoặc, khuôn mặt cô vốn đã rực rỡ, làn da sau khi ngâm nước càng thêm trong mịn, nét môi vô cùng rõ ràng, khóe miệng còn đậu vài giọt nước rung rinh muốn rơi.
Giang Luyện ngẩn người, lần đầu tiên cảm thấy từ "quỷ non" này thật đúng thích hợp với cô, nữ yêu thoắt ẩn thoắt hiện trong núi rừng đêm tối, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng rất nguy hiểm, thực sự là ác mộng tươi đẹp của những chàng thư sinh thời cổ đại.
Cô đưa ngón tay chậm rãi lau giọt nước bên khóe miệng đi, nói: "Phun trật rồi."
Giang Luyện cười cười, vì tình hữu nghị.
Hắn mượn nụ cười này xóa nhòa đi hơn nửa cơn tức trong lòng, đem non nửa còn lại ra không nhanh không chậm nói: "Cô Mạnh, nếu tôi ích kỷ sợ phiền phức thì hoàn toàn có thể không tới cứu cô… Tôi bận rộn vất vả như thế, kết quả là phải chịu một ngụm nước của cô, có phải là hơi oan không?"
Mạnh Thiên Tư khinh thường lườm hắn: "Anh đương nhiên là phải cứu tôi rồi, đừng quên, chính anh đã kề dao lên cổ tôi ép buộc tôi, anh mà không đến thì xác định là đội vững cái danh đồng bọn của Bạch Thủy Tiêu, trở thành kẻ địch của quỷ non. Tôi không có tin tức ngày nào, anh không được sống yên ổn ngày đó, chỉ khi tôi lành lặn trở lại, hơn nữa còn là anh cứu về, anh mới rửa sạch được hiềm nghi… Đừng tự tâng bốc mình ngập tràn nghĩa khí lên như thế, có ai bị ngu đâu."
Giang Luyện bị cô vặc cho nghẹn họng.
Hắn phải thừa nhận rằng hắn quả thật có mưu tính này, nhưng đêm qua lúc cấp bách đuổi theo xe thì thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Thây kệ, cô thích hiểu ra sao thì hiểu, dù sao cách lý giải này cũng không sai.
Giang Luyện xòe tay, tỏ vẻ: Cô lợi hại, cô đúng tất, tôi không còn lời nào để nói.
Chợt nghĩ đến điều gì: "Cô khỏi hẳn rồi? Có sao không? Biểu hiện lúc trước của cô…rất kỳ quái."
Lúc trước?
Mạnh Thiên Tư nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!