Mạnh Kình Tùng cảm thấy lời ông già này quá khoa trương, cũng không để vào đâu, phân phó Liễu Quan Quốc tiếp tục hỏi thăm dân trại, bản thân thì rùn người xuống, chui vào động.
Trong động toàn người là người, còn có trang thiết bị và dây kéo. Mạnh Kình Tùng nhất thời không nắm được trọng điểm, không biết nên đi về phía nào, đang lưỡng lự thì Khưu Đống bước vội lên đón, vội vàng báo cáo với y: "Trợ lý Mạnh, đã kiểm tra mọi góc, còn có anh em leo lên trên xem xét, đều không có gì khác thường."
Mạnh Kình Tùng không yên lòng, vừa nghe vừa ừ à, mắt liếc ra xung quanh, chợt trông thấy Thần Côn.
Giữa cả đám người bận rộn, lão thật đúng là hạc giữa bầy gà, bắt mắt dễ thấy nhất, chỉ thấy lão ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, hai bàn tay chống lên đầu gối, mắt nhắm lại, lúc thì gật gù đắc ý, lúc thì lẩm bà lẩm bẩm, Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ thì y như ông hầm ông hừ, đứng hai bên lão, thỉnh thoảng giúp người khác chuyển đồ, kéo dây.
Chẳng lẽ lão già này có chỗ nào hơn người? Mạnh Kình Tùng sinh lòng nghi hoặc, vẫy vẫy tay với Thẩm Bang.
Thẩm Bang chạy vội qua, động tác lanh lẹ như khỉ.
Mạnh Kình Tùng trỏ vào Thần Côn: "Ông ta đang lẩm bẩm gì thế?"
"À, chú ấy bảo là không chừng mọi người đều bị che mắt rồi, Bạch Thủy Tiêu lừa dối người trong trại, cô ta hẳn không lạc động ở đây."
Mạnh Kình Tùng ngẩn người: "Dựa vào đâu mà nói như vậy? Có chứng cớ gì không?"
Vẻ mặt Thẩm Bang khó xử, cảm thấy nói không nên lời, đây cũng là lý do vì sao gã không báo cáo ngay lập tức: "Chú ấy nói… chú ấy dùng tâm cảm nhận, trong lòng không có chập chờn gì, bởi vậy nên cái động này không có gì đặc biệt hết."
Lý do chó má gì vậy, Mạnh Kình Tùng phát cáu, nhưng kể ra cũng kỳ, sau khi xua Thẩm Bang đi, lý do này cứ quẩn đi quẩn lại trong đầu y, lại nghĩ tới lời Khưu Đống nói trước đó, càng thấy lời này có lý: Bạch Thủy Tiêu nói dối như cuội, mặt ngoài và bên trong chênh lệch nhau quá lớn, bất kỳ tin tức nào của cô ta đều cần chứng thực nhiều lần, không thể dễ dàng tin vào.
Y ra khỏi động, vẫy tay với ông già hói nửa, ông già kia cảm thấy hãnh diện hết sức, lúc đi tới bước chân như đạp gió, vẻ mặt kiêu ngạo.
Mạnh Kình Tùng hỏi ông ta: "Lúc Bạch Thủy Tiêu trúng gió lạc động ở đây, có ai khác nhìn thấy không?"
Ông già xua tay: "Hông (không), hông có, thần động lén lút làm, sao có thể để người khác nhìn thấy."
"Vậy sao các ông biết là cái động này?"
"Tìm được một chiếc giài (giày) ở trước cửa động nài, về sau cô nhóc họ Bạch cũng nói là ở đai (đây)."
Không ai khác nhìn thấy, tự mình nói ra, giày có khi nào cũng là tự mình cởi ra để đây không?
Mạnh Kình Tùng trầm ngâm một lúc đó: "Trước đó cô ta còn bình thường, chính là từ sau ngày đó thì không giống như trước nữa."
Ông già hói nửa gật đầu như giã tỏi: "Đống đống (đúng đúng)."
Dừng một chút lại bổ sung: "Bà ngoài con bé cũng nói lúc tiễn nó đi vẫn còn bình thường."
Tiễn cô ta đi? Đi đâu? Mạnh Kình Tùng nghe không hiểu.
Ông già hăng say giải thích: "Chà (nhà) bà ngoài con bé ở dốc cũ, chuyến ấy nó phải đi thăm người thân bà ngoài, lúc đi vẫn bình thường, lúc bà ngoài tiễn nó đi nó cũng vẫn bình thường, cơ mà lúc trở lại trại thì đã hỏng."
Mạnh Kình Tùng cảm thấy đã có chút đầu mối, y lại nhìn về phía cửa động: "Động này cách trại các ông gần như vậy, trước Bạch Thủy Tiêu có cô gái nào khác từng lạc động không?"
"Hông (không) có," ông già lại hưng phấn, "Chúng tôi đều hưa (chưa) từng nghe nói tới lạc động, là lão vu bà ngoài con bé nói phải đánh nhau với thần động cướp hồn, chúng tôi mới biết. Mọi người vây xem đều rất ngạc nhiên, sau đó hông cướp được, bà ngoài nó khóc đến ngã cả xuống."
"Vậy giờ thì sao, bà ngoài cô ta đâu?"
"Chết rồi, chết mùa đông năm ngoái, già rồi, không vượt qua được."
Một người già mà còn khóc đến ngã xuống, đúng là thật lòng thật dạ, khả năng hợp mưu diễn kịch với Bạch Thủy Tiêu không lớn, xem ra Bạch Thủy Tiêu đã gặp chuyện không may trên đoạn đường từ dốc cũ về trại Lạp Khoa.
"Dốc cũ ở đâu?"
Câu này quá thử thách đối với khả năng địa lý của ông già, ông già há miệng, không biết phải nói từ đâu, cũng may bên cạnh có quỷ non cơ trí, nhanh chóng lấy bản đồ nơi này ra, có hai bản, một bản là kiểu thông hành, một bản là của quỷ non.
Ông già xem không hiểu thước tỉ lệ, chữ biết cũng có hạn, tất nhiên là thích bản của quỷ non hơn, núi là núi cây là cây, rất dễ nhận biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!