17
Chu Dịch Khang nhìn ta, ánh mắt đượm nỗi đau. Rồi hắn mỉm cười – không phải nụ cười chịu nhục, mà là nụ cười kẻ đã toan tính sẵn.
"Thình!"
Tiếng đầu gối hắn chạm đất vang dội, như giáng thẳng vào tâm can ta.
Huynh trưởng cười lớn:
"Bò đi! Như chó! Rồi sủa lên!"
Chu Dịch Khang không nói gì, cúi đầu bò từng bước, không chút phản kháng. Khi qua sát huynh trưởng, hắn ta giơ chân đạp mạnh lên lưng Chu Dịch Khang:
"Tú tài mà thế này ư? Ta đạp gãy chân ngươi xem ngươi còn thi thố được gì!"
Hắn không rên rỉ, chỉ lặng im chịu đựng, cả người run lên vì đau.
Thế gian như ngừng lại. Nhưng rồi—"Rầm!"
Cửa bị đạp tung. Quan binh ùa vào như thác lũ.
"Tất cả đứng yên!"
Bọn người kia chưa kịp trở tay đã bị trấn áp, ép quỳ xuống.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Từ trong đám người, Chu Dịch Thành tiến ra, sắc mặt trầm lạnh, ánh mắt đầy tức giận.
"Huynh không sao chứ, Dịch Khang?"
Dịch Khang được đỡ dậy, nhưng vết thương khiến hắn không đứng nổi. Dù thế, hắn vẫn gắng gượng bò đến tháo trói cho ta.
Ta không kìm được nữa, òa khóc, nhào vào lòng hắn, vừa khóc vừa trách:
"Chàng ngốc quá! Sao lại để chúng sỉ nhục chàng như vậy? Nếu chàng bị thương thì làm sao đây?"
Hắn ôm ta, thì thầm:
"Đối với ta, Mạc Hà quan trọng hơn tất thảy. Ta không phải là tú tài, không phải công tử gì cả… Chỉ là một phu quân– sẵn lòng vì nàng mà làm tất cả."
Ta siết chặt hắn, nước mắt hòa trong gió. Nhưng chạm phải vết thương, hắn rên khẽ:
"Đau..."
Ta vội buông ra, để hắn tựa vào vai, lòng đau như cắt.
Sau đó mới hay, ngay khi nhận được tin ta bị bắt, hắn đã nghi ngờ có uẩn khúc. Vội vã báo quan, rồi lấy ngân phiếu từ trang viện mang theo.
Ngân phiếu ấy đã được đánh dấu, chỉ cần bọn bắt cóc tiêu dùng, triều đình sẽ lập tức truy dấu.
Chu Dịch Khang đã tính hết mọi điều, trừ nỗi đau khi nhìn thấy ta bị sỉ nhục, và căm hận khi bản thân bị ép chịu nhục bởi chính người thân của ta.
Hắn nhìn ta, mỉm cười mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập dịu dàng:
"Chỉ cần nàng bình an... tất cả đều đáng giá."
18
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!