Chương 8: (Vô Đề)

15

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Từ ngày ta và Chu Dịch Khang kết duyên, cuộc sống đã đổi thay chẳng ít. Hắn nay đã không còn là thiếu niên yếu nhược năm xưa, mà là tân tú tài được người người kính trọng, danh vang khắp huyện.

Cũng chính bởi thế mà từ trong trấn nhỏ đến huyện thành, các gia đình vọng tộc thi nhau rục rịch, mưu tính gả con vào Chu gia. Từ những tiểu thư yểu điệu, đến các cô nương đầy đặn, ai nấy đều tìm cách chen chân, dẫu là qua lời người mai mối hay tự mình đến cửa.

Trương thẩm lần này không vòng vo, dắt theo cháu gái tới thẳng Chu phủ, cười nói:

"Nha đầu nhà ta vốn mến mộ công tử từ lâu. Nó chẳng màng phú quý, chỉ mong được gả vào Chu gia, hầu hạ công tử sớm hôm."

Kể từ ngày Chu Dịch Khang đỗ tú tài, Trương thẩm đã âm thầm nuôi ý định ấy. Hôm nay, cuối cùng cũng mạnh dạn tiến thêm một bước, nét mặt không giấu nổi vẻ hăm hở.

Ta giận đến nỗi chẳng muốn động đũa. Giữa bữa cơm, Chu Dịch Khang ngẩng đầu hỏi:

"Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Ta bĩu môi, giọng đầy châm chọc:

"Thức ăn không lỗi gì, chỉ e mỹ nhân tới tấp kéo đến, sớm muộn gì cũng ăn sạch phần của chúng ta thôi. Không khéo vài hôm nữa, ngay cả chén cơm trắng cũng phải tranh nhau mà giữ."

Chu Dịch Khang nghe xong, ngẩn người giây lát rồi bật cười sảng khoái:

"Nàng lại nghĩ vẩn vơ rồi, đừng để tâm đến mấy chuyện đó."

Tuy vậy, hắn cũng chẳng buông lời cự tuyệt ngay. Trái lại, còn chọn ra vài cô nương xem là "hợp nhãn", mời vào phủ chuyện trò.

Khi các cô nương đến, thấy Chu Dịch Khang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, khoác áo lông dày mà vẫn như cành liễu trước gió, ho không dứt, từng câu từng chữ đều đứt quãng như sắp tắt thở.

Bà bà ngồi bên, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào kể lể:

"Con ta thân thể yếu nhược, e rằng chẳng sống được bao lâu. Mạc thị lại là người hiền lành, chẳng tranh đoạt với ai, chỉ mong các cô nương lưu lại cho Chu gia một cốt nhục, để nhà ta khỏi tuyệt tự. Chu gia nhất định sẽ không phụ tấm lòng của các cô nương."

Nghe vậy, mấy cô nương mặt mày thoắt đỏ bừng, nét e ngại hiện rõ. Sau vài câu khách sáo, ai nấy cũng lần lượt cáo từ, chẳng một ai chịu lưu lại thêm.

Khi họ bước chân ra cửa, bà bà còn lớn giọng gọi theo:

"Chu gia chỉ cầu một đứa trẻ thôi! Ai có lòng thương xót, xin hãy giúp lấy Chu gia này!"

Sau khi tiễn khách, bà quay lại, thở dài một hơi rồi buông lời châm biếm:

"Mấy cô đó tưởng mình là ai? Định trèo cao sao? Mắt mũi mù mịt cả, nhìn thấy cũng chướng tai gai mắt!"

Ta nghe xong, không nhịn được bật cười:

"Phận làm thiếp cho một tú tài thì có gì là vinh hiển? Huống gì còn là thiếp của một người bệnh. Rốt cuộc, bọn họ mưu cầu cái gì chứ?"

Bà phẩy tay, khinh khỉnh đáp:

"Còn gì ngoài cái hư danh? Nhưng lần này ta đã cho họ một vố nhớ đời, từ nay về sau, đừng mong có ai dám đến nữa."

Dứt lời, bà chợt chép miệng, quay sang Chu Dịch Khang, giọng có phần e dè:

"Con trai à, con không thấy áy náy với Mạc Hà sao? Nếu là người khác, hẳn đã khóc lóc lật tung cả mồ mả tổ tiên nhà ta rồi! Nàng ấy thật sự là người tốt hiếm có."

Rồi bà ngừng lại đôi chút, trầm giọng hơn:

"Hơn nữa, nhà ta vốn không có lệ nạp thiếp. Từ đời tổ phụ con đã vậy, đến phụ thân con cũng chưa từng thu một a hoàn thông phòng. Chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra."

Nghe đến đó, Chu Dịch Khang bị bà thúc một cái, lập tức bật cười, nghiêng người lăn ra giường, dáng vẻ chẳng còn chút gì yếu ớt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!