13
Chúng ta chưa đi được nửa chặng đường, đã có người cưỡi ngựa hối hả đuổi đến, giơ cao một tờ danh sách trúng tuyển, lớn tiếng báo:
"Công tử đã đỗ Á Nguyên trong kỳ thi lần này!"
Ta ngẩn người, chưa kịp phản ứng, vô thức hỏi:
"Á Nguyên… là gì vậy?"
Người đưa tin vội vàng cúi đầu, giải thích:
"Trong kỳ thi hương, người đứng đầu là Giải Nguyên, người đứng thứ hai gọi là Á Nguyên. Kỳ thi lần này có hơn một vạn sĩ tử, chỉ chọn hơn một trăm người, công tử xếp thứ hai, quả thực là kỳ tài hiếm có!"
Lời nói kia như sét đánh ngang tai, ta choáng váng đến không thốt nên lời. Đột nhiên không kìm được xúc động, ta nhào tới ôm chặt lấy Chu Dịch Khang, vui mừng đến độ tay chân luống cuống, chẳng biết nên làm gì mới phải.
Mặc kệ người qua kẻ lại, ta nâng mặt chàng lên, hôn mạnh lên má, lại nắm chặt lấy tay hắn không buông:
"Chàng… thật sự tài giỏi đến thế sao? Đây chẳng phải là Văn Khúc tinh giáng thế hay sao?"
Bọn nha hoàn và người hầu xung quanh vội vàng quay mặt đi, giả vờ không thấy, tránh cho chủ tử bối rối.
Chu Dịch Khang thì vẫn điềm nhiên, chỉ khẽ nghiêng mặt trêu đùa:
"Bên kia vẫn còn má, nàng muốn thưởng nốt không?"
Ta đang vui mà cũng không nhịn được đỏ mặt. Nhưng lúc ấy, nhìn thấy gương mặt hắn dưới nắng mờ, ta chỉ cảm thấy mình may mắn biết bao, được làm thê tử của một người vừa tài hoa vừa tuấn tú như vậy.
Trên đường về, lòng chúng ta nóng như lửa đốt, chỉ mong mau chóng hồi phủ để báo tin mừng. Nào ngờ, khi xe ngựa vừa đến gần huyện ngoại ô, trời bỗng đổ mưa.
Ban đầu chỉ là mưa bụi lất phất, nhưng chẳng bao lâu sau, mưa lớn trút xuống như thác đổ. Cái lạnh của mùa đông len lỏi vào từng lớp áo, khiến người ta rùng mình run rẩy.
Chúng ta cố thúc ngựa đi tiếp, nhưng chẳng mấy chốc đã gặp một đám đông tụ lại, chắn ngang con đường độc đạo.
Ta nhíu mày, lấy làm lạ:
"Xảy ra chuyện gì thế kia? Hay là… chúng ta tìm chỗ trú tạm? Cứ đi thế này e là không ổn."
Đảo mắt nhìn quanh, ta thấy bên đường có một căn lều tạm được dựng sơ sài bằng vài cây cọc tre và một tấm vải bạt.
Không ngờ, dưới mái lều ấy, huynh trưởng ta đang đứng đó, cười toe toét:
"Trùng hợp thật đấy! Không ngờ lại gặp hai người ở đây! Mưa gió đường xa, chẳng lẽ không cảm tạ huynh đã dựng lều tiếp tế hay sao? Dẫu không sang trọng gì, cũng đủ che mưa gió rồi!"
Nói đoạn, hắn chỉ vào một tấm bảng dựng kế bên, trên đó viết rõ:
"Quy định: Không ai được trú miễn phí. Văn minh, công bằng – trả tiền thì được ở."
Hắn vỗ tay cười ha hả:
"Quy tắc do ta đặt ra. Ai tới cũng phải trả tiền. Còn có trà nóng miễn phí nữa đấy! Nếu không muốn nhiễm lạnh, thì cứ theo quy định mà làm."
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Mọi người trong đoàn đều sững sờ, không biết nên khóc hay nên cười.
Một người trong đoàn khẽ thì thầm với ta:
"Lần đầu tiên ta thấy có kẻ thu tiền để trú mưa. Các trạm dịch dọc đường vẫn luôn miễn phí mà…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!