Hắn nhướng mày, ánh mắt đong đầy tự mãn:
"Tất nhiên nàng hiểu được, vì những lời phu quân nàng nói, nàng đều khắc cốt ghi tâm, sao mà quên được chứ?"
Ta bĩu môi, giả vờ hờn dỗi, chân đá nhẹ hắn, làm bộ như giận. Nhưng hắn nhanh chóng nắm lấy chân ta, tiếp tục trêu đùa.
Đùa giỡn đủ rồi, hắn bắt đầu dạy ta viết chữ. Chữ đầu tiên hắn dạy chính là tên của ta.
Ta viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng hắn chẳng lấy làm phiền, kiên nhẫn chỉ dẫn từng nét:
"Chữ này đọc là "Mạc" trong "Mạc Hà"."
Ta ngẩn ngơ, hỏi lại:
"Không phải ta nên gọi là Chu Mạc thị sao? Các thẩm trong thôn đều gọi ta như vậy."
Hắn dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, hỏi khẽ:
"Nam nhân họ Chu, có nhiều không?"
"Rất nhiều."
"Thế còn nữ nhân họ Mạc?"
"Chắc cũng không ít."
Hắn bật cười, nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, ánh mắt sâu thẳm:
"Vậy những người họ Chu, họ Mạc thành thân, chắc chắn không thiếu. Nhưng Chu Mạc thị có thể có hàng ngàn, hàng vạn, còn Mạc Hà, trong lòng ta, chỉ có một."
11
Sau khi thưa chuyện cùng bà bà, tuy người có phần lo lắng, song cũng không ngăn trở, chỉ căn dặn chu đáo, lại phái thêm vài nha hoàn cùng người hầu theo hầu:
"Dịch Khang có chí lớn, ta nào nỡ ngăn cản. Nhưng đường xa muôn dặm, nếu có việc gì, nhớ gửi thư về báo cho ta một tiếng."
Chúng ta vâng lời, liền thu xếp lên đường.
Đi được nửa chặng, dừng chân tại một dịch trạm để nghỉ ngơi. Ban đầu mọi việc đều suôn sẻ, chẳng ngờ lại gặp huynh trưởng nơi ấy, mặt mày hớn hở, bước tới nghênh đón.
Ta không khỏi lấy làm lạ.
Dịch trạm vốn là nơi dành riêng cho quan viên và sứ thần triều đình, từ khi nào trở thành nơi mà người thường có thể ra vào tùy tiện?
Huynh trưởng vừa trông thấy chúng ta, lập tức ra dáng nghiêm trang, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy kiêu căng:
"Hóa ra là muội muội và muội phu. Nhưng phép nước là phép nước, chớ mong ta phá lệ. Dịch trạm này không phải chốn ai muốn dùng là dùng."
Ta chau mày, chỉ vào mấy người vừa vào trước đó:
"Vậy còn bọn họ thì sao?"
Huynh trưởng thoáng lúng túng, ho khan một tiếng, đáp bừa:
"À... bọn họ biết điều hơn chút."
Vừa nói, hắn vừa kín đáo đưa tay làm động tác như muốn ám chỉ điều gì đó. Ý tứ chẳng cần phải nói rõ.
"Trước đây dịch trạm chưa từng có lệ như vậy, nay lại đổi khác rồi sao?" — ta nghi hoặc hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!