Chương 5: (Vô Đề)

Nhưng ngay hôm sau, bà đã sai người mua về không ít chậu mai nhỏ, đặt đầy sân, bảo ta cứ ngắm cho thỏa thích.

"Nếu cái lạnh này vẫn có thể dưỡng mai, thì ta sẽ sai người đào hết mai trong vườn mà trồng đầy sân của con. Chuyện ấy, có đáng gì đâu!"

Bà bà đối đãi ta như vậy, không phải vì điều gì khác, mà bởi sức khỏe của Chu Dịch Khang ngày một khởi sắc.

Cơ thể hắn dần dần hồi phục, khiến cả bà bà cũng không giấu nổi niềm vui và an tâm.

Đôi khi, ta cúi mình phủi đi những mảnh vụn hoa rơi, rồi khẽ hít lấy hương thơm thanh khiết, lành lạnh của mai.

Tuyết phủ dày rồi tan, sức khỏe của Chu Dịch Khang cũng tựa lớp tuyết ấy, dần dần hồi sinh. Hắn đã tăng thêm vài cân, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước.

Không ai ngờ rằng, người từng ho ra m.á. u đêm tân hôn, cuối cùng vẫn thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Sau một thời gian, bà bà lại mời đại phu đến bắt mạch. Khi nghe đại phu nói Chu Dịch Khang đã qua được cơn nguy hiểm, chiếc quan tài sơn đen trong phòng liền được dời đi, cất vào kho, không còn ai nhắc tới.

Đại phu kết luận: sức khỏe của hắn tuy còn yếu, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn trọng, thì vẫn có thể an hưởng tuổi thọ như người thường.

Bà bà nghe vậy, mừng đến bật khóc, miệng không ngừng tạ ơn trời đất:

"Lão gia ơi, Chu gia chúng ta cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn này rồi!"

Ngay cả công công ta, vốn ít khi nói cười, cũng xúc động đến đỏ cả mắt, không ngớt lời cảm tạ đại phu và ban thưởng liên tục.

Đại phu được tiếp đãi trọng hậu, nhưng trước khi cáo từ, vẫn không quên dặn dò:

"Từ nay, mọi sự phải cẩn trọng, tuyệt đối không để công tử mệt nhọc, phải bồi bổ điều độ, giữ thân thể ấm áp, tránh để nhiễm lạnh…"

Từng lời, ta đều ghi lòng tạc dạ. Nhưng trong sâu thẳm, lại dâng lên một nỗi cay đắng khó tả.

Một cuộc sống "bình thường" – với người khác có lẽ chỉ là lẽ thường, nhưng ở Chu gia, lại phải đánh đổi bằng biết bao nỗ lực, thậm chí là cả một kỳ tích.

Ta tự hỏi, rốt cuộc ta đã sai ở đâu? Đã dốc lòng vì hắn, vậy mà đến cả một cuộc sống bình thường cũng phải xem như phúc phận.

Ta cố che giấu nỗi niềm trong lòng, nhưng không thể giấu được ánh mắt tinh tường của Chu Dịch Khang.

Hắn khẽ nắm tay ta, nở nụ cười dịu dàng:

"Đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn thôi."

9

Ngay khi Chu Dịch Khang vừa bình phục, thân thích xa gần lần lượt kéo đến thăm hỏi.

Sáng hôm ấy, Trương thẩm xách theo lễ vật bước vào Chu gia. Nhưng ánh mắt bà chẳng buồn nhìn ai, chỉ đảo quanh, không ngừng liếc về phía Chu Dịch Khang.

Điều đó khiến lòng ta không khỏi khó chịu, nhất là khi thấy bà cười nói nhiệt tình, chẳng khác nào bộ dáng chân chất của Chu Dịch Thành – đường đệ của hắn.

"Cuối cùng công tử cũng khỏe lại rồi!" – bà cười híp mắt – "Lần này phải để công tử về nhà chơi vài hôm chứ. Hai huynh đệ lâu rồi chưa gặp lại mà!"

Chu Dịch Khang đối với Trương thẩm không quá thân, nhưng cũng không lạnh nhạt, vẻ cảnh giác đã giấu đi quá nửa.

Trương thẩm dường như chẳng mấy bận tâm đến thái độ của hắn, chỉ vài câu thăm hỏi rồi liền dẫn dắt câu chuyện theo ý mình.

Bà vừa cười tươi, vừa lướt mắt đánh giá ta từ đầu đến chân:

"Quả là một đứa trẻ ngoan, phu thê nhà các người phúc phần lớn lắm!"

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu bà khẽ đổi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!