Trên xe ngựa, ta ôm lò sưởi tay, châu ngọc cài tóc va vào nhau phát ra tiếng "đinh đang" vui tai. Bộ y phục lụa là gấm vóc, ngay cả đôi giày cũng thêu Tô Châu tinh xảo.
Bộ dáng này, khiến ta suýt không dám nhận ra chính mình.
Nhưng dường như tất cả đều nằm trong dự liệu. Quả nhiên, vừa đến cổng thôn, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía ta.
Ngày ta xuất giá, đã khiến cả thôn xôn xao. Giờ đây, quay về với dung nhan rực rỡ như phượng hoàng, lại càng khiến dân làng bàn tán.
Người người trầm trồ:
"Đúng là vịt hóa thiên nga! Nay nhìn chẳng khác nào phượng hoàng rồi."
"Chúng ta sao có phúc phần ấy?"
"Chỉ tiếc rằng, ai biết được sau này sẽ ra sao… Haizz."
Phụ mẫu cũng nghe tin mà ra đón. Huynh trưởng chạy ra trước tiên, mặt mày rạng rỡ. Song, khi thấy không có Chu Dịch Khang đi cùng, hắn liền lộ vẻ thất vọng, chẳng buồn che giấu.
Trong khi đó, ta vừa bước xuống xe, đã thấy nha hoàn và gia đinh Chu gia bận rộn khuân từng món sính lễ quý giá xuống khỏi xe ngựa. Huynh trưởng lập tức chui vào xe, tay sờ soạng, mắt đảo quanh kiểm tra từng hộp đồ tinh xảo, thậm chí còn nhặt lấy chiếc hộp nhỏ nhất, cẩn thận xem xét.
Hắn không ngần ngại bày ra bộ dáng tham lam trước mặt ta, khiến lòng ta không khỏi chua xót.
"Những thứ này sao lại chẳng có gì đáng giá? Chu gia lắm ngọc phỉ thúy, lụa là gấm vóc, sao không mang thêm chút gì? Gửi vài thứ cỏn con thế này về đây làm gì, thật quên hết bổn phận!"
Mẫu thân cũng nhíu mày, giọng khó chịu:
"Con gái à, nay con đã là thiếu phu nhân của một gia đình giàu có, chớ chỉ nghĩ cho bản thân. Con tốt, nhà mẹ đẻ mới được nhờ cậy. Nhà mẹ đẻ yên ổn, con mới thực sự vững vàng."
Phụ thân hút tẩu thuốc, làm bộ xoay người đi lấy đồ, nhưng thật ra là lén chắn tầm mắt người ngoài, nhỏ giọng hỏi ta:
"Chu Dịch Khang vẫn ổn chứ? Nếu yếu quá mà không qua khỏi, thì thứ gì mang được cứ mang về đây."
Ta kinh ngạc nhìn cả nhà.
Bọn họ thực sự không mong hắn sống lâu hơn sao?
Mẫu thân không dừng tay, đưa lên giật cây trâm trên tóc ta, tháo luôn chiếc vòng ngọc bích, miệng không quên trách móc:
"Con còn học ai mà đeo những thứ này? Đến mẫu thân còn chưa từng được dùng qua!"
Nha hoàn theo ta vội vàng bước lên ngăn cản:
"Xin phu nhân hãy tự trọng."
Mẫu thân trừng mắt, đẩy nha hoàn sang một bên, lớn giọng quát:
"Ngươi là cái thá gì mà dám cản ta? Con gái ta gả vào Chu gia, dù có là quan phủ cũng chẳng ai dám can thiệp. Một nha hoàn nho nhỏ như ngươi, cho dù Chu lão gia hay phu nhân, cũng phải nghe lời ta, ngươi lại dám lên mặt à?"
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của mẫu thân, nha hoàn vẫn giữ bình tĩnh, đáp lời khẽ khàng:
"Xin phu nhân hãy bớt giận. Nô tỳ chỉ làm theo bổn phận."
Đang lúc hai bên lời qua tiếng lại, bỗng tiếng bánh xe ngựa vang lên. Một cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước cổng.
Từ trong xe, bà bà bước xuống, dáng vẻ cao quý, được nha hoàn dìu đỡ.
Mẫu thân lập tức thu lại thái độ, nét mặt vốn ngạo nghễ liền trở nên bối rối. Bà vừa mới đanh đá với nha hoàn, giờ lại cười nịnh nọt, nói với bà bà:
"Nha hoàn của Chu gia thật không biết chừng mực, dám làm bừa. Để ta dạy dỗ chúng cho Chu phu nhân. Còn Chu công tử, người đang bệnh, lẽ ra phải chú ý dưỡng sức, vậy mà nha đầu này lại lo ăn diện, thật chẳng ra thể thống gì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!