Ánh nến trong phòng lách tách cháy, chiếu lên gương mặt hắn nét bình thản vô bờ.
Ta ngoan ngoãn ngồi lại bên hắn, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi, lặng lẽ dõi theo từng cử động nhỏ nhất.
Từ sau lần hắn ho ra máu, trừ sắc mặt thoáng tái nhợt, dường như không có gì đáng ngại nữa.
Ta dè dặt hỏi:
"Đêm đã khuya, phu quân vẫn chưa nghỉ sao?"
Nhìn thân thể hắn bệnh tật yếu ớt, lẽ ra nên sớm nghỉ ngơi mới phải.
Thế nhưng, gương mặt hắn lại như đang nghĩ đến chuyện khác, sắc đỏ chậm rãi lan tới tận vành tai, giọng nói khàn khàn:
"Chưa… ta vẫn chưa."
Hắn đứng dậy, cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại lớp trung y mỏng nhẹ, rồi vươn tay định cầm chụp đèn để dập nến.
Ta vội ngăn lại:
"Chớ tắt nến. Để nến cháy suốt đêm, đó là điềm lành, tượng trưng cho phu thê hòa thuận, trọn đời tương kính như tân."
Hắn cầm chụp đèn, nghe vậy lại chậm rãi đặt xuống, khẽ nói tựa như đang lẩm bẩm:
"Được… nghe nàng."
Tấm màn lụa nhẹ nhàng buông xuống, lớp áo cưới đỏ thẫm dần trượt khỏi bờ vai, mái tóc búi cao cũng được gỡ ra, rủ xuống mảnh vai mảnh mai.
Ta nhớ lời mẫu thân từng dặn:
"Dù không hiểu hết mọi chuyện, nhưng đêm tân hôn, con nhất định phải thuận theo phu quân, khéo léo dỗ dành chàng."
Mẫu thân không nói rõ duyên cớ, chỉ bảo rằng khi cởi áo, nam nhân tự nhiên sẽ hiểu ý.
Vừa cởi áo được một nửa, Chu Dịch Khang đã vội vàng xua tay, mặt đầy lúng túng:
"Không cần đâu, nương tử… không cần làm vậy."
Như được đại xá, ta vội vàng mặc lại, hai má đỏ bừng vì thẹn thùng.
Dù sao, việc phải cởi y phục trước mặt một người nam nhân chỉ mới quen biết thật khiến ta xấu hổ khôn cùng.
Chợt hắn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh tay ta, chỉ tay hỏi:
"Đây… đây là gì?"
Ta nhìn theo, nhận ra vết roi đã lộ ra ngoài, liền thản nhiên đáp:
"Phụ thân đánh, không sao cả."
"Thế này mà… không sao sao?"
Ta vừa định giải thích, lại thấy ánh mắt hắn chợt tối xuống, thần sắc trầm mặc như đang suy nghĩ điều gì.
Ta có chút bối rối. Theo lẽ thường, trong nhà có tang là điều kiêng kỵ, nhưng nay đã gả vào Chu gia, ta vẫn nghĩ rằng hắn – kẻ mang bệnh nặng – hẳn chẳng để tâm những chuyện này.
Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta, đầu ngón tay chạm nhẹ vào từng vết roi hằn đỏ:
"Thì ra… là nàng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!