Tấm áo bông trên người đã được thay bằng áo khoác lụa gấm, cổ áo lót lông hồ ly mềm mại, ấm áp chạm vào da thịt. Vậy mà tay chân ta vẫn lạnh lẽo đến tận xương.
Ta cụp mắt, hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình bước lên kiệu hoa của Chu gia.
Tiếng kèn trống vang lên náo động, cảnh tượng rước dâu long trọng như thế, chỉ e khó gặp lại lần thứ hai.
Chu gia là hộ giàu nhất trấn Hưng, lần này đón dâu, họ tổ chức vô cùng rình rang. Đoàn rước dâu dài dằng dặc, tiếng nhạc vang vọng khắp trấn như muốn báo cho cả thiên hạ hay tin.
Một bát cháo kê buổi sáng sớm đã bị xóc nảy hết sạch, bụng đói cồn cào không ngớt kêu "ục ục".
Tới cửa Chu gia, ta được mẫu thân dìu bước chậm rãi. Cố gắng nhớ lại từng lễ nghi mà mình đã học, ta cuối cùng cũng bước vào tân phòng.
Lễ bái đường qua loa đến mức khiến ta không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy tân lang thoáng lướt qua, cả buổi lễ phải có người đỡ lấy, ho không ngừng, sắc mặt xanh xao yếu ớt khiến lòng ta cũng siết lại.
Ngồi một mình trong tân phòng hồi lâu, chẳng thấy ai vào, ta đành tự đứng dậy, rón rén giơ tay vén chiếc khăn hỉ lên.
Vừa vén được một nửa, suýt chút nữa ta bật thành tiếng hét.
Phía bên kia tân phòng, dưới xà ngang được chạm trổ tinh xảo, lại ngay ngắn đặt một cỗ quan tài gỗ sơn nâu bóng loáng!
Nó đối diện thẳng với giường cưới, không có vật gì che chắn, phản chiếu ánh đèn lờ mờ, khiến ta không biết đây là tân phòng hay linh đường.
Ta vội đưa tay bịt miệng, nén lại tiếng thét sợ hãi.
Còn chưa kịp định thần, tiếng bước chân chậm rãi đã vọng đến. Ta vội buông khăn che mặt xuống, ngồi ngay ngắn trở lại.
Tiếng động lạch cạch vang lên, kẻ hầu mang đồ ăn vào, đặt bát đĩa ngay ngắn rồi lặng lẽ lui đi, để lại trong phòng một không khí nặng nề.
Ta chẳng buồn để ý đến chúng, chỉ thấy nỗi lo sợ vẫn đè nặng trong lòng.
Không lâu sau, một đôi giày thêu hoa văn mây xuất hiện trước mặt. Theo sau đó là một đôi tay gầy gò nhưng trắng trẻo, xương ngón tay khẽ lộ, nhẹ nhàng nhấc khăn che mặt của ta lên.
Khi ta ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm phải một gương mặt gầy gò nhưng tinh xảo. Làn da trắng bệch, dung mạo thanh tú tuấn lãng, thậm chí có thể gọi là đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Chỉ thấy trên gương mặt ấy, vẻ yếu ớt khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Hắn khẽ cười, giọng nói như gió thoảng:
"Thật xin lỗi... đã để nàng phải chịu thiệt thòi."
3
Ta không sao diễn tả được cảm xúc khi ấy, chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Câu đầu tiên hắn thốt ra lại là một lời xin lỗi.
Trong suốt cuộc đời này, chưa từng có một nam nhân nào nói với ta lời ấy.
Phụ thân và huynh trưởng, thậm chí cả mẫu thân, chỉ biết yêu cầu ta gánh vác. Nếu ta không làm tốt, liền bị mắng mỏ, thậm chí ăn đòn.
Ánh mắt ta và hắn giao nhau, ta vội vàng thu lại ánh nhìn dò xét. Nỗi sợ hãi ban nãy đã vơi đi một nửa, ta nhẹ nhàng dịch người sang một bên:
"Không sao đâu, phu quân."
Dáng người hắn gầy guộc, song vẫn cao ráo và thanh nhã.
Lụa gấm mềm mại phủ lên thân hình ấy, phản chiếu ánh sáng mờ ảo, khiến người ta chẳng thể dời mắt.
Ta chợt nhớ đến lời mẫu thân từng dạy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!