Chương 37: Boss giận dữ vì Tiểu Ngôn (thượng)…

Ở một nơi như Thiên triều, rất nhiều thời điểm chuyện tang được làm tuyệt đối không hề kém hơn chuyện buồn, trong một số gia đình, chuyện tang thậm chí còn long trọng hơn chuyện vui, tựa hồ như vậy mới có thể biểu hiện ra hiếu thuận cùng với không nỡ của hậu bối đối với người chết.

Ngôn Tư Diễn nhìn bãi cỏ xanh mướt rộng lớn trước mắt, còn có cái gọi là nhân sĩ xã hội thượng tầng mặc trang phục trắng đen đi tới đi lui thắp hương đưa tiễn kia, cùng với đội ngũ khóc tang hoa lệ được mời tới, mày không tự giác cau lại.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có thiếp mời không?"

Ngôn Tư Diễn còn chưa tiến thêm một bước, đã bị một bồi bàn mặc quần áo đen đeo hoa trắng trước ngực ngăn lại.

Ngôn Tư Diễn mắt nhìn cái đầu gạch thêm cái mặt bánh nướng của bồi bàn, nhíu nhíu mày, bộ dáng không đẹp bằng Tần boss lại còn học theo người ta mặt than?

Tuy rằng tính tình cậu từ trước đến nay rất tốt, nhưng hôm nay dưới bầu không khí này, không khỏi cũng dính chút tức giận,

"Tôi chưa bao giờ biết con trai đến lễ tang của ba mình còn cần thiệp mời."

Tần Húc Cẩn đứng ở bên cạnh cậu nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Ngôn Tư Diễn, phát hiện sắc mặt của cậu ta không có tươi cười như mọi ngày, lại có một loại đạm mạc nói không nên lời, anh chưa từng gặp qua Ngôn Tư Diễn như vậy, trong lúc nhất thời nhưng lại cảm thấy được, Ngôn Tư Diễn như vậy làm cho anh có loại đau lòng khó có thể nói rõ.

Bồi bàn nghe được lời nói của Ngôn Tư Diễn, hiển nhiên có chút không phản ứng kịp, bởi vì trong phản ứng của hắn, con của Ngôn Diệu Đông chỉ có thiếu gia Ngôn Thuật cùng tiểu thư Ngôn Vũ, thanh niên xinh đẹp này chẳng lẽ là con riêng của Ngôn tổng?

Làm bồi bàn nho nhỏ, hắn cũng không biết nên làm như thế nào, để người này vào, hậu quả của hắn quả thực rất thảm, nhưng nếu không để, nếu người này quả thật là con trai của tổng giám đốc, hậu quả của hắn cũng không tốt đến chỗ nào.

Nghĩ đến chuyện tình không thể lộ ra của nhà giàu này, bồi bàn nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, bắt đầu hối hận buổi sáng gặm cái quả lê kia, nếu hắn không gặm quả lê kia. Không biết chừng còn không gặp đến loại chuyện không hay ho này ấy chứ.

"Đây là có chuyện gì?"

Một cô gái trẻ tuổi mặc váy dệt tơ tằm màu đen đi tới, đầu tiên là nhìn lướt qua Ngôn Tư Diễn, sau đó lại nhìn Tần Húc Cẩn mặc complet hàng hiệu, lời nói coi như là lễ phép, Nhị vị là? Ánh mắt cũng không miễn liếc nhìn Ngôn Tư Diễn vài lần, người này hình như cô từng gặp qua ở đâu đó.

Tần Húc Cẩn mặt không chút thay đổi lấy ra thiệp mời, tỏ ý không muốn nói nhiều,

"Tôi cùng cậu ấy tới."

"Hóa ra là Tần tổng, thật sự là thất lễ," vừa thấy tên người được mời trên thiệp mời, sắc mặt Ngôn Vũ đại biến, lập tức thay sắc mặt tôn kính,

"Tần tổng, mời đi bên này."

Nói xong, cô liếc nhìn thanh niên bên cạnh Tần Húc Cẩn, Vị này chính là?

Tần Húc Cẩn nheo mắt,

"Vị này chính là con trai của Ngôn tổng với vợ trước, Ngôn tiểu thư chưa từng gặp qua chắc cũng biết, Tiểu Ngôn, vị này chính là em gái của cậu, Ngôn tiểu thư."

Ngôn vĩ nghe xong giới thiệu của Tần Húc Cẩn sắc mặt đã thay đổi lại biến, nhưng khi nhìn thấy thái độ rõ ràng của Tần Húc Cẩn ở bên cạnh Ngôn Tư Diễn, sắc mặt trắng vài phần, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì thái độ hữu hảo,

"Như vậy, hai vị mời."

Ngôn Tư Diễn nhíu nhíu mày, nogon vũ không gọi cậu là anh, cậu tự nhiên cũng sẽ không cho rằng cô gái thủ đoạn không tồi trước mắt này là em gái của cậu, làm gì ở loại chuyện này miễn cưỡng bản thân.

Ngôn Thuật ở chỗ khác chiêu đãi tân khách nhìn thấy em gái nhà mình đang nói chuyện gì đó với hai người đàn ông, liếc mắt một cái liền nhận ra một người trong đó là tổng giám đốc Tần Phong đã từng hợp tác với mình, hàn huyên với tân khách bên cạnh vài câu, liền đi qua nghênh đón.

"Tần tổng, đa tạ hôm nay đến thương tiếc vong phụ," Ngôn Thuật từ trước đến nay biết tính cách của tổng giám đốc Tần Phong lạnh lùng, lại càng không thích giao tiếp, tuy rằng có gửi cho anh ta thiệp mời, nhưng thật sự không ngờ Tần Húc Cẩn sẽ đến thương tiếc, trong lúc nhất thời anh có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Xin nén bi thương, Tần Húc Cẩn lạnh lùng gật đầu, cũng không để Ngôn Thuật đang quá mức khách khí vào mắt, tất cả lực chú ý thật ra lại đặt trên người Ngôn Tư Diễn đang đứng im lặng ở một bên.

Ngôn Thuật cũng theo đó mà nhìn Ngôn Tư Diễn vài lần, lập tức thay đổi sắc mặt, anh không phải Ngôn Vũ, bởi vì anh từng gặp qua Ngôn Tư Diễn, hôm nay nhìn thấy Ngôn Tư Diễn xuất hiện ở buổi khâm liệm, tâm tình quái dị nói không nên lời.

Nhưng là nhìn Tần Húc Cẩn, anh cũng liền đón hai người đi vào, chỉ là thần sắc thật sự không coi là đẹp, nhưng vì đang ở hoàn cảnh này, cho dù sắc mặt của anh có khó coi, cũng sẽ không có người cho rằng anh đãi khách không chu toàn, về phần một số người cố ý, tự nhiên hiểu được sự mập mờ ở trong đó, nhìn khuôn mặt có bốn phần giống nhau của Ngôn Tư Diễn cùng Ngôn Thuật, phần lớn đều biết đây là có chuyện gì.

Tất cả mọi người là đàn ông, ở bên ngoài chơi đùa cũng không sao, nhưng thế nào lại chơi ra cả đứa nhỏ, bây giờ thì tốt lắm, đã chết còn xấu hổ như vậy, cho nên đàn ông không chỉ phải chơi ở bên ngoài, nhưng lại phải biết chơi mới được.

Ngôn Tư Diễn không nhìn các loại ánh mắt xung quanh, đôi mắt nhìn thẳng ảnh chụp ở trên linh đường, người đàn ông không đến sáu mươi thoạt nhìn giống như bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo ý cười, cậu mặt không hề thay đổi bước lên, cung kính vái ba vái, gỡ xuống hoa trắng trước ngực đặt vào giữ đám hoa trắng, trong lúc nhất thời cũng không biết tâm tình hiện tại của mình là thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!