Chương 35: Tinh thần trọng nghĩa của bi kịch…

Ngôn Tư Diễn chung quy cảm thấy trên cái thế giới này có rất nhiều thứ đều không được như ý, cho nên đối mặt hết thảy gì đó không thuận lợi, cậu đều cảm thấy có lẽ còn có thứ đáng sợ hơn cái này, chuyện tình càng bi thảm phát sinh ở trên người cậu, vì vậy bản thân đối mặt bất hạnh này luôn thấy thực nhạt.

Từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ ở nông thôn, được bà nội nuôi dưỡng, sau đó luôn không may hơn những đứa trẻ khác, dù cho có một khuôn mặt đáng yêu, cũng sẽ không kết giao được nhiều bạn, bởi vì ở trong nội tâm trẻ con, đứa bé không có cha mẹ bảo vệ, chung quy có thể tùy ý khi dễ.

Về sau lớn hơn, thấy được càng nhiều thứ kỳ quái, cậu chậm rãi minh bạch, người cả đời vô luận huy hoàng như thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ trở thành một mảnh hư vô, đến khi bà nội cậu mất đi, cậu khóc xong liền tới nội thành, cha mẹ ly dị, cuối cùng mình cậu đi theo bên cạnh mẹ, cuối cùng mẹ và chồng mình hiện tại, còn có con của bọn họ rời đi, cuối cùng cha mẹ mình song phương dùng tiền cho cậu một căn nhà nhỏ, hơn 100 mét vuông, toàn bộ lại cho mình mười vạn đồng tiền, sau đó đều tự kết thúc, đây coi như không tồi, cậu nghĩ vậy, người khác phấn đấu thật lâu có lẽ còn chưa mua được căn nhà nhỏ, tồn không đến hai mươi vạn.

Cậu quen xui xẻo, đương có một người đối tốt với cậu, đây là may mắn trong truyền thuyết, cậu bắt đầu có chút không quen, có lẽ là không được tự nhiên, cậu chỉ biết là, người bên cạnh đây dẫu luôn một vẻ mặt liệt, nhưng mà quả thực đối tốt với cậu.

Đương một người thiếu nợ thành thói quen, đột nhiên có một người nói cho mi biết, tiền tôi giúp cậu trả, rất nhiều người phản ứng đầu tiên không phải cao hứng, mà là trong nội tâm hoài nghi, đây là chân thật sao?

"Tư Diễn, cậu đang suy nghĩ gì?"

Chỉ trong chốc lát thời gian, Ngôn Tư Diễn ở trong miệng Mao Hữu đã từ Ngôn tiên sinh trực tiếp thăng cấp làm Tư Diễn, cởi áo khoác âu phục nghiêm cẩn , Mao Hữu đã không còn phong độ luật sư nghiêm túc kia, ngược lại có chút giống con mèo lười nhác.

Ngôn Tư Diễn nhìn Mao Hữu như vậy, có chút nghĩ không rõ, cho dù là Mao Hữu hay Mạt Lan đều so với mình ra vẻ yếu kém, vì cái gì…

Bàn tay ấm áp dán lên trán cậu,

"Đầu còn không thoải mái?"

Ngôn Tư Diễn sững sờ quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, có khuôn mặt khiến phụ nữ ưa thích, có tiền tài khiến đàn ông hâm mộ, một người như vậy, chân thật đối mình có loại cảm tình này, hay đây chỉ là ảo giác bản thân?

Tần Húc Cẩn gặp cái dạng này của Ngôn Tư Diễn, mày nhăn lại, đứng lên ra lệnh cho Mai quản gia đứng ở cửa,

"Mai quản gia, đi gọi…"

Tôi không sao, Ngôn Tư Diễn ý thức được chính mình thất thần, bưng tách trước mặt lên uống một ngụm trà, để kéo về thần trí bản thân không biết chạy đến địa phương nào rồi.

Mao Hữu bưng tách trà ngó Ngôn Tư Diễn uống trà, mình có thể nói cho Ngôn Tư Diễn tách trà cậu ta đang uống là của đại ca chứ? Đại ca tuy từ trước đến nay không thích người khác đụng vào đồ đạc của anh ta, nhưng mà nếu là người này…, vậy hẳn không có vấn đề gì nhỉ.

Tần Húc Cẩn mắt nhìn tách trà được Ngôn Tư Diễn nâng ở lòng bàn tay, quả nhiên không nói gì thêm, chỉ gọi Triệu thẩm chuẩn bị dọn cơm, hiện tại đã qua giờ cơm, anh không có vấn đề gì, nhưng người bên cạnh này gầy teo yếu ớt, sớm nên nuôi tốt rồi.

Thời điểm dùng cơm trưa, Mao Hữu lần đầu tiền lĩnh hội rõ ràng cái gì gọi là nhân tính khác thường, nhìn xem chỉ cần được Ngôn Tư Diễn nhiều chọn thì hai chiếc đũa thần kì chuyển tới trước mặt Ngôn Tư Diễn, khóe miệng anh co rút lại, khi anh chứng kiến đại ca nhà mình mặt không biểu tình kéo đi thức ăn mình yêu thích nhất, lập tức nội lưu đầy mặt, cái này là sự khác biệt giữa người yêu với bạn bè nha.

Đại ca… Mao Hữu lời còn chưa nói ra miệng đã bị Tần Húc Cẩn liếc mắt một cái liền quét trở về.

"Ăn không nói ngủ không nói." Nói xong, Tần Húc Cẩn lại đem một miếng gà quay chuyển qua Ngôn Tư Diễn.

Mao Hữu: ???

Năm phút đồng hồ sau, Ngôn Tư Diễn nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc,

"Tổng giám đốc, xế chiều hôm nay đi làm sao?"

Tần Húc Cẩn đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng,

"Hôm nay cậu bị tai nạn xe, không lên."

Trừ tiền lương chứ? Vấn đề này càng thêm nghiêm túc.

Tần Húc Cẩn đuôi lông mày tựa hồ hơi chút động như vậy vừa động, Không trừ.

"Tổng giám đốc, tôi có nói anh là người tốt chưa." Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm mở miệng.

"Chưa, cậu chỉ nói qua tôi là chu lột da." Tần Húc Cẩn bình tĩnh trả lời.

Động tác chọn đồ ăn của Ngôn Tư Diễn dừng một lát, vẻ mặt hơi đổi, nhưng lập tức nhanh chóng lại bày nụ cười vô lại,

"Làm sao có thể, nhất định là ngài già ảo giác rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!