Ngôn Tư Diễn có cảm giác, hình như biểu tình trên mặt Boss chiều nay ôn hòa hơn rất nhiều, đương nhiên là nhìn qua thì không có gì khác, nhưng loại cảm giác chỉ có thể cảm thấy mà không diễn tả bằng lời được này khiến cậu có một cảm giác thần kỳ vi diệu.
Giống như hiện tại, cậu mở một trò chơi ra, khi cậu vừa mời một người về làm nhân viên phục vụ, Boss đại nhân vô thanh vô tức đứng phía sau cậu, động tác của cậu lập tức cứng ngắc như người nhân viên trong trò chơi.
Lúc cậu nghĩ sếp sẽ trừ lương cậu, Tần Húc Cẩn nói:
"Thêm bạn tôi, tôi cấp 28, cậu đến nhà tôi học nấu ăn tôi sẽ không đuổi cậu." Nói rồi thuần thục đánh nick của anh vào chỗ thêm bạn của cậu.
Ngôn Tư Diễn cảm thấy thật hỗn loạn, sếp đây là dung túng cậu chơi trò chơi trong giờ làm việc? Cậu liếc nhìn lên trán sếp, rất sáng, không hề có vẻ gì là bị nhập, vậy tình huống hiện tại là sao đây?
Chờ Tần Húc Cẩn đi rồi, Ngôn Tư Diễn mới cứng ngắc mà tắt trò chơi, rồi lại nhìn nhìn bàn làm việc của tổng giám đốc, ngoan ngoãn xử lí tài liệu, cậu cảm thấy đây như là sự yên bình trước cơn bão vậy.
Khi Hàn Dương đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc định bước vào, nghe được một câu:
"Ngày mai đến sớm, tôi muốn đi kiểm tra công việc."
Cho dù anh đã tập mãi thành quen việc chuẩn bị kỹ trước khi vào nơi đây, nhưng câu này cũng khiến cho anh sợ tới mức suýt ngã.
"Buổi chiều chúng ta cùng tới nhà cậu chuyển đồ."
Hàn Dương yên lặng đóng lại cánh cửa vừa hé mở, nhẹ nhàng lủi ra, nhìn chỗ tài liệu trong tay, anh quyết định từ giờ sẽ gõ cửa trước khi vào phòng sếp, bằng không việc này cũng quá đáng sợ rồi, trái tim yếu ớt của anh sẽ không chịu nổi.
Lời vừa rồi nghe như là sếp cùng Ngôn Tư Diễn ở chung? Không ngờ sếp ngày thường đều là một bộ mặt than, lại xuống tay nhanh như vậy.
Về phần tài liệu linh tinh, vẫn là nên chờ sếp nói chuyện tình cảm xong hãy vào, mấy năm nay chưa được thấy sếp công tư không phân minh, nếu bản thân không phải vật hi sinh thì quá tốt rồi.
Từ đáy lòng mà nói, Ngôn Tư Diễn coi như không tồi, tuy rằng bằng cấp thấp, lại xui xẻo, có chút lười biếng, các mặt khác cũng không tệ, tuy rằng năng lực làm việc hiện thời anh còn chưa nhìn ra, nhưng chỉ cần cậu hoàn thành công việc không tệ, hẳn là không đến nỗi vô dụng.
Ở hành lang gặp Tô Thanh lên lấy tài liệu, anh hiểu tình cảm của Tô Thanh đối với Tần Húc Cẩn, nhìn cô gái xuất sắc trước mặt, anh nhất thời không biết nói gì, ít nhất bản năng mách bảo không thể để cô gái này bước vào văn phòng tổng giám đốc bây giờ.
Tô Thanh nhìn cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, mim cười:
"Không mời tôi vào phòng trợ lý ngồi sao?" Tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt vẫn mang theo một tia chua sót.
"Tô đại mỹ nữ mời vào, tiểu sinh cầu còn không được." Đưa Tô Thanh vào văn phòng của mình Hàn Dương pha một tách cafe cho cô, ngồi xuống bên người Tô Thanh, đang nghĩ nên nói gì, không ngờ Tô Thanh mở lời trước.
"Ngôn trợ lý rất được tổng giám đốc yêu thích?"
Tô Thanh nói ra hai chữ yêu thích này, âm đặc biệt nặng nề, khiến Hàn Dương không thể không hoài nghi cô đã biết tâm tư của tổng giám đốc, hôm nay ở nhà ăn anh đã thấy thái độ của cô khá kỳ quái, hiện tại cảm giác này càng mãnh liệt.
"Tiểu Ngôn là người mới, hiện tại có rất nhiều việc không hiểu, tổng giám đốc dạy cậu một số thứ cũng là bình thường a."
Anh không biết thái độ của Tô Thanh thế nào, nhưng nếu Ngôn Tư Diễn đánh với Tô Thanh, chỉ sợ sẽ lập tức bị giết.
"Tôi thấy ngày thường Hàn đặc trợ thường khắc khẩu cùng Ngôn trợ lí, vốn tưởng Hàn đặc trợ không thích Ngôn trợ lí, hôm nay mới biết, thì ra không phải vậy."
Tô Thanh ngắm nhìn móng tay đẹp đẽ của mình:
"Hàn trợ lý thật ra rất bảo vệ Ngôn trợ lí."
Nụ cười trên mặt Hàn Dương ít đi vài phần:
"Tô quản lí nói vậy là sao?" Cô gái này muốn lợi dụng mâu thuẫn của mình và Ngôn Tư Diễn để đuổi cậu ta đi?
Anh cười lạnh trong lòng, cho dù ngày thường Tần Húc Cẩn đối xử với Ngôn Tư Diễn rất tốt, nhưng đối xử với anh cũng không tệ, cô ta muốn đem anh cùng Ngôn Tư Diễn ra chơi đùa trong lòng bàn tay sao?
Hàn Dương trong tâm kiêu ngạo hừ lạnh, ông đây chính là có lập trường, ông không phải dễ bị mua chuộc đâu. Dùng lời nói kích động ta lại càng không thể được.
Hì hì. Tô Thanh nâng tách cafe uống một ngụm, khuôn mặt mang vẻ hiểu rõ: "Xem ra Hàn trợ lí quả là người ngoài lạnh trong nóng, tiểu Ngôn đứa nhỏ này thường ngày ngốc nghếch, tuy tổng giám đốc che chở cho, nhưng kinh nghiệm công tác vẫn không đủ, đối nhân xử thế còn kém, anh chiếu cố cậu ta một chút, để cậu ta khỏi đắc tội với người trong công ty, sau này lại phiền toái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!