Mưa rơi suốt một đêm, như cũ không có dấu hiệu ngừng lại, nhưng mà bão đã qua, vì vậy nên đi làm thì phải đi làm, nên đến trường như trước phải đến trường.
Lúc Ngôn Tư Diễn từ trên giường thức dậy, Tần Húc Cẩn đã mặc một thân âu phục chỉnh tề ngồi ở cạnh bàn ăn trứng tráng, cậu nghi hoặc nhìn âu phục mới tinh trên người Tần Húc Cẩn một cái, tại trong trí nhớ của cậu, ông chủ mặc đêm qua hình như không phải bộ đồ này.
Chạy vào nhà bếp cầm lấy phần bữa sáng thuộc về mình, Ngôn Tư Diễn lại nghi ngờ, cậu nhớ rõ… Trong tủ lạnh trứng gà đêm qua cũng đã ăn, vậy hiện tại trứng gà trong đĩa là từ đâu ra?
Một ly sữa bò đẩy đến trước mặt cậu, Tần Húc Cẩn ngữ khí bình thản mở miệng, Uống hết, mới cao.
Ngôn Tư Diễn bi phẫn rồi nhá, cho dù miệng ăn đồ của anh ta, cũng không có nghĩa là anh ta có thể tiến hành vũ nhục trên nhân cách với mình, cậu phẫn nộ ngẩng đầu… Cám ơn ông chủ. Bẹp một ngụm, trên mặt trứng tròn xuất hiện một lổ hổng thật to.
Cầm lấy sữa bò uống một ngụm, tức giận xuôi theo ngực, Ngôn Tư Diễn lần nữa mấy ngụm cắn hết trứng, chậc lưỡi nghĩ, hình như độ lửa trứng tráng cũng không tệ lắm, nghĩ đến chuyện ông chủ nói ở chung đêm qua, hình như thật sự không tệ.
Cậu xem xét nhìn sườn mặt không biểu tình của Tần Húc Cẩn, hay ông chủ chỉ là thuận miệng nói vậy? Cậu lại lườm lườm đối phương ăn trứng thôi mà cũng xuất ra tư thế tao nhã như vậy, rút ra một tờ khăn giấy tùy ý sờ sờ khóe miệng,
"Ông chủ, mỗi ngày đều thức dậy sớm như vậy?"
Tần Húc Cẩn vốn liếc nhìn Ngôn Tư Diễn, thả nĩa ăn trong tay, ưu nhã lau lau khóe miệng sau mới mở miệng nói,
"Thói quen sống lành mạnh là điều kiện cơ bản nhất bảo chứng thân thể khoẻ mạnh."
Nói xong, lại dò xét Ngôn Tư Diễn từ trên xuống dưới một phen,
"Cậu chính là phản diện tài liệu giảng dạy."
Anh mới là phản diện tài liệu giảng dạy, cả nhà anh đều phản diện tài liệu giảng dạy! (#‵′) , Ngôn Tư Diễn vén tay áo, lộ ra cánh tay trắng sáng của mình, Tôi có bắp tay nè.
Tần Húc Cẩn liếc mắt nhìn thứ thịt lồi như có như không, chậm rãi mở miệng,
"Rửa chén sau đó đi làm, nếu như muộn trừ tiền lương."
Không cần nói nhảm nhiều lời, Ngôn Tư Diễn vụt đứng lên, nhanh kéo tay áo xuống, sau đó thu dọn ly đĩa mau phóng vào nhà bếp, về phần tranh luận bắp tay gì gì đó, có quan trọng bằng tiền lương sao?
Sáng sớm đi ra ngoài, Ngôn Tư Diễn nghiêng đầu liền nhìn thấy bé gái đứng cô đơn ở chỗ rẽ ngoài cửa phòng khóc, như cũ cầm cây kẹo trong tay, bước chân của cậu có chút dừng lại.
Làm sao vậy, Tần Húc Cẩn ánh mắt không để lại dấu vết lướt nhanh qua cô bé.
Không có gì. Ngôn Tư Diễn miễn cưỡng cười cười, ấn mở cửa thang máy, quay đầu lại mắt nhìn cô bé, nhóc như cũ vẫn kêu pa pa ma ma.
Trong thang máy đứng nhiều người, trong đó một người phụ nữ trung niên nhìn thấy Ngôn Tư Diễn, liền nhiệt tình mở miệng nói,
"Tiểu Ngôn, đi làm a."
Dì Từ, Ngôn Tư Diễn cười cười,
"Đúng vậy a, dì bây giờ muốn đi mua đồ ăn?"
"Đúng, rau buổi sáng tươi hơn, thừa dịp thời gian còn sớm, mua chút xương về hầm súp cách thủy, con dì sẽ thi vào trường đại học, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, luôn nói có ai đang gọi nó, cái kỳ thi đại học này áp lực quá nặng, đứa nhỏ bị tội theo."
Nói về con mình, dì Từ hiển nhiên có chút đành chịu,
"Ngày hôm qua là cuối tuần, mang nó đi coi bác sĩ, nói là không có việc gì, chính là áp lực lớn hơn."
Ngôn Tư Diễn nghĩ đến mấy năm trước bản thân thi đại học, lúc ấy chơi bời lêu lổng, gượng cười hai tiếng,
"Kỳ thi đại học nha, tự nhiên phải coi trọng chút." Nếu như, khi đó bản thân cố gắng chút, không chuẩn có thể thi đại học điểm tốt?
Nhưng mà, dù cho lên đại học Q đại học B, cũng chỉ tìm được việc làm như hiện tại, Hàn Dương chả phải là du học nước Mỹ trở về, cũng chả phải làm trợ lý giống mình sao?
Cậu không nhìn thấy, Tần Húc Cẩn nhìn sau lưng dì Từ có chút nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!