Chương 21: Thiện ác có báo…

Sáng sớm khi tỉnh lại, mưa đã tạnh, Ngôn Tư Diễn vì ngủ không đủ mà đầu óc không tỉnh táo, vừa mới ngồi dậy lại nằm xuống giường lớn mềm mại.

Tần Húc Cẩn trên người ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa, thấy Ngôn Tư Diễn như vậy, mở cửa sổ ra, để cho không khí trong lành tràn vào, anh đứng bên cửa sổ nhìn đại thụ bị chém thành hai nửa, ánh mắt hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường.

Dậy, ta dậy, cuối cùng cũng từ trên giường ngồi dậy, ngủ cùng tổng tài ta làm sao dám lười biếng, vừa ngáp vừa bước vào phòng tắm rửa mặt, khi dòng nước ấm chạm vào da cậu, cậu mới dần thanh tỉnh, nhớ lại đêm hôm qua gặp nữ quỷ kia, thở dài bắt đầu đánh răng, cậu vẫn nhớ rõ bà nội từng nói, cho dù là oán quỷ, cũng tốt hơn những kẻ lòng dạ độc ác, bởi vì khi oán quỷ không còn chấp niệm, sẽ không hại đến ai nữa, linh hồn ấy so với linh hồn một đứa trẻ 6 tuổi còn thuần khiết hơn.

Khi còn nhỏ nhìn thấy hình dáng ma quỷ đáng sợ, cậu cũng thấy sợ hãi, nhưng khi cậu đi trên một con đường ở quê, được một con quỷ toàn thân đẫm máu đẩy ra thoát khỏi một tảng đá rơi từ trên núi xuống, cậu mới biết nơi này thường xuyên có đá rơi, mà con quỷ cứu cậu cũng chết vì lí do đó, cậu liền hiểu được, cho dù con quỷ đẩy cậu ra hình dáng rất đáng sợ, nhưng tâm lại rất tốt.

Sau đó cậu còn nhìn thấy một ma nữ cứu một đứa bé, một quỷ hồn cứu một xe khách, rất nhiều rất nhiều chuyện, khiến cho cậu thấy được những con quỷ trong các câu chuyện đáng sợ kia, quỷ có tà ác, nhưng cũng có thiện lương, khi còn sống là người tốt, sau khi chết đi làm sao lại trở thành ác quỷ được?

Thay quần áo xong, đã là 9 giờ sáng, không tính thời gian cậu ở cùng nữ quỷ kia đêm qua, Ngôn Tư Diễn phát hiện ra cậu còn không được ngủ tới 6 tiếng.

Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn dường như còn rất buồn ngủ, mở miệng nói:

"Ngày hôm qua mưa lớn như vậy, để an toàn, hôm nay sẽ không lên núi, ăn sáng xong cậu có thể ngủ bù."

Ngôn Tư Diễn ngáp một cái, có chút kinh ngạc hỏi: Không đi nữa?

Ừ, lần sau sẽ đi. Tần Húc Cẩn xem thời gian: Đi ăn bữa sáng.

Ra khỏi phòng, Ngôn Tư Diễn nhận thấy bầu không khí trong khách sạn dường như có chút không thích hợp, những nhân viên khách sạn đi lại đều mang vẻ mặt hoảng hốt, cậu khẽ cau mày, chẳng lẽ đêm qua nữ quỷ kia đã làm gì?

Đi vào nhà ăn, liền thấy trưởng phòng các phòng đang ngồi chờ bọn họ, sau khi hai người ngồi xuống, Điền Sơ liền thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi:

"Hai người biết không, đêm qua khách sạn có mấy cậy đại thụ vài chục năm bị gãy, hơn nữa là gãy làm đôi từ trên xuống, này cũng quá bất bình thường rồi."

Ngôn Tư Diễn vội ho một tiếng: Vậy sao?

Liếc nhìn người ngồi cạnh cũng không có phản ứng gì, cậu có thể nói hai cái cây đáng thương đó đều do người này làm hại không?

Cậu không biết sao?

Điền Sơ mở to hai mắt:

"Hai cái cây kia đều ở gần phòng hai người." Nói rồi thấy tổng tài ngồi cạnh Ngôn Tư Diễn liếc mắt một cái, vội đổi chủ đề:

"Tổng tài, tiểu Ngôn, hai người ăn gì?"

Ngáp một cái, Ngôn Tư Diễn mệt mỏi nói: Gì cũng được.

"Tiểu Ngôn đêm qua không ngủ đủ sao?" Tô Thanh thần sắc phức tạp nhìn Ngôn Tư Diễn dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt dừng ở dấu răng trên tay Ngôn Tư Diễn, đôi mắt mở to, sau đó không dám tin nhìn Tần Húc Cẩn, không nghĩ tới sở thích của tổng tài là như vậy?

Dấu răng này cắn cũng quá sâu rồi?

"Aha ha, tiếng sấm lớn như vậy, thật khiến người ta không ngủ được a." Ngôn Tư Diễn vuốt vuốt cằm, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, một phế vật như cậu phải vẽ bảo vệ phù, còn phải ngây người đứng cùng oán linh lâu như vậy, ngủ lại không đủ, có thể có tinh thần mới là lạ.

Tô Thanh bắt đầu cảm thấy, thật ra không là người yêu của tổng tài cũng rất tốt, ít nhất sẽ không thảm như Ngôn Tư Diễn, nhìn dấu răng thật sâu kia, thật quá ghê người, BOSS cho dù là S, cô cũng sẽ không là M, nhưng cô quả thật không nhìn ra nguyên lai tiểu Ngôn là M.

Cả đoàn đang ăn sáng, bỗng thấy vài người mặc cảnh phục đi tới, đi đầu là năm vị cảnh quan, biểu tình rất nghiêm túc, xem ra đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

"Các vị, thật ngại phải quấy rầy một chút, tôi là XX tổ trưởng tổ xử án, họ Vương, xin hỏi các vị ai ở phòng 3022?"

Sau khi người đàn ông trung niên mở miệng, liền thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía một người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng, anh liền hiểu, xem ra người đàn ông trông như đầu lĩnh này ở phòng đó.

"Vương cảnh quan, tôi cũng ở phòng đó, xin hỏi có chuyện gì sao?" Ngôn Tư Diễn cau mày, xem ra đêm hôm qua đã xảy ra không ít chuyện.

"Như vậy, xin hỏi các ngài có biết người khách ở phòng 3024 bên cạnh không?" Cảnh quan trung niên vừa hỏi, viên cảnh sát đứng phía sau anh liền lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

Tần Húc Cẩn đặt đũa xuống, lạnh lùng mở miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!