Nếu như nói một người có thể so sánh không may với Ngôn Tư Diễn, thì phải là Hàn Dương, khi anh kinh qua vận rủi ngã sấp xuống, bị nện bị giội, sau đó người còn phải trải qua một chút sức lực cũng không có, anh đi theo sau lưng mọi người, giẫm lên thềm đá không có tâm tình chơi đùa, chỉ có cảm giác tang thương khóc không ra nước mắt.
Đi bên cạnh anh Từ Hải ngành quản lý tiêu thụ vỗ vỗ vai của anh, nói lời thấm thía,
"Người anh em, cậu hai ngày nay gặp phải cái gì?" Sao có thể không may thành như vậy?
Hàn Dương nghiến răng nghiến lợi nói,
"Tôi gặp được một tên quỷ không may rồi!" Xế chiều hôm nay anh còn chưa đi ra ngoài đã bị người không cẩn thận giội cho một thân café, lại trở về phòng thay quần áo, lúc ra cửa còn bị thợ sửa đèn đường đập bể đầu, ở trên đại lộ vậy mà bước xuống rồi trượt, làm trò trước mặt rất nhiều lữ khách té lăn trên đất.
Chứng kiến người nào đó phía trước cầm lấy cameras không ngừng chụp ảnh, một lần cũng chả có xúi quẩy, Hàn Dương tâm lý không công bằng, nên xúi quẩy không gặp xui rồi, hiện tại khí mốc toàn bộ chạy trên người anh.
Từ Hải thấy Hàn Dương vẻ mặt phẫn hận nhìn Ngôn Tư Diễn, trong nội tâm hiểu rõ, nguyên lai là hai vị trợ lý âm thầm nội đấu, xem ra vị trợ lý mới tới kia càng được tổng giám đốc ưa thích, không thấy từ vừa mới bắt đầu uống trà đến ăn bữa trưa, hai người đều là ngồi cùng một chỗ, xem ra Hàn đặc trợ là trong nội tâm không công bằng rồi.
Đồng tình mắt nhìn Hàn Dương,
"Cậu không cần quá khó khăn." Cũ không bằng mới, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi, huống chi vị tiểu trợ lý Ngôn kia làm người cũng không tệ, Hàn đặc trợ muốn tanhg cậu ta, chỉ sợ không rất dễ dàng.
Hàn Dương không hiểu ra sao nhìn Từ Hải một bộ tôi minh bạch tôi biết nha, chẳng lẽ nói anh gần đây cũng bởi vì Ngôn Tư Diễn xui xẻo? Chỉ là, nhìn như thế nào cũng không giống?
"Ngôn trợ lý chưa có tới đây chơi sao?"
Tô Thanh gặp bộ dạng Ngôn Tư Diễn cầm cameras chụp tới chụp lui, thì biết cậu có lẽ chưa tới chơi bao giờ, căn cứ nguyên tắc lấy lòng, Tô Thanh đi lên phía trước nói,
"Núi Bạch Vân trên đỉnh có một đạo quan, nghe nói ở bên trong cầu nguyện đều có thể thực hiện, Ngôn trợ lý có hứng thú không?"
Ngôn Tư Diễn mỉm cười đóng máy ảnh kỹ thuật số,
"Đạo quan không phải rút thăm sao? Sao lại có thể cầu nguyện rồi hả?" Xem ra mặc kệ là nữ tính thịnh vượng như thế nào, tại phương diện khác chung quy vẫn có một mặt đáng yêu, ví dụ như tin tưởng cầu nguyện thì nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.
Nếu như cầu nguyện thật sự có ích, cậu cũng đã không xui xẻo như vậy rồi.
"Đương nhiên rút thăm cũng là có," Tô Thanh không biết tổng giám đốc vì sao coi trọng nhóc con này, nhưng mà cô cũng không nguyện buông tha cho bất kỳ một người nào có khả năng cơ hội cùng một chỗ với tổng giám đốc, cho nên cô nhất định phải cùng người của tổng giám đốc đánh tốt quan hệ.
Hàn Dương thấy Ngôn Tư Diễn và Tô Thanh trò chuyện với nhau thật vui, lại quét mắt nhìn BOSS mặt không biểu tình nhưng mà hàn khí bốn phía, đột nhiên có chút đồng tình Tô quản lý, kỳ thật so với anh không may chính là Tô quản lý, bị cái nhìn khí thế của BOSS dán lên người, quả nhiên bị người yêu thích nghĩ lầm tình địch mới là sự tình bi thúc nhất thế gian.
"Đúng đúng, phố thịt nướng đó ăn thật ngon, tôi còn nhớ balabala."
"Không nghĩ tới Tô quản lý cũng sẽ ăn những thứ này, tôi còn tưởng rằng người như Tô quản lý xinh đẹp như vậy balabala."
Nhìn hào khí giữa hai người càng ngày càng hòa hợp, quản lý bốn phía đều trao đổi một ánh mắt, xem ra vị Ngôn trợ lý này đối Tô quản lý hứng thú rất lớn, đáng tiếc a đáng tiếc, bé trai này vừa rời trường không biết mỹ nữ bên cạnh đã sớm lòng có tương ứng.
Nghe Ngôn Tư Diễn với Tô Thanh từ phố quà vặt nào đó nói đến cốc nhạc hoan thẳng lên mây xanh, lại từ cốc nhạc hoan nói đến cùng là khu trò chơi quê nào đó, sau đó nói đến đường quần áo nào đó, đến trai đẹp gái xinh, đến cuối cùng hai người happy đến quên BOSS đại nhân sau lưng.
Tô Thanh vốn là khách khí tới gần Ngôn Tư Diễn, nhưng mà thật không ngờ bé trai này thú vị như vậy, lâu dài ngược lại thật sự yêu thích đứa bé này rồi, vì vậy hai người cùng chung bước trên con đường hài hòa, nghênh đón lấy chính là ngày mai tốt đẹp nhất.
Tần Húc Cẩn dùng ánh mắt nhìn kĩ Ngôn Tư Diễn song song Tô Thanh đi về phía trước, tuổi so Ngôn Tư Diễn lớn hơn, có cái gì tốt?
Thời điểm anh chứng kiến Tô Thanh phía trước một thân lảo đảo được Ngôn Tư Diễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, ánh mắt của anh ám trầm xuống, người phụ nữ này cùng Ngôn Tư Diễn không xứng.
Tiểu Ngôn, BOSS đại nhân mở miệng, kết quả hai người phía trước không có nghe thấy, mải mê thảo luận một tác phẩm nổi tiếng nổi danh trong ngoài nước Hồng Lâu Mộng.
"Tôi cảm thấy, Giả Bảo Ngọc đối Tần Chung hẳn là không có ý tứ gì khác, cậu ta thích chính là Lâm Đại Ngọc."
"Tiểu Ngôn, cái này cậu không hiểu," Tô Thanh một dạng biểu tình cậu còn trẻ,
"Giả Bảo Ngọc kia thích Lâm Đại Ngọc là khẳng định, nhưng mà người Tần Chung kia nha, giữa hai người khẳng định không phải là tình hữu nghị đơn thuần gì cả."
Hữu nghị chẳng lẽ còn phân đơn thuần với không đơn thuần, hơn nữa trong Hồng Lâu Mộng tuy rằng đã viết Tần Chung tướng mạo không tồi, lại làm cho Giả Bảo Ngọc kinh diễm thoáng chốc, nhưng mà đó là bệnh chung khi thấy mỹ nhân của tên đàn ông này, chính là điều này có quan hệ gì với hai người có cái gì gì gì đó cảm tình?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!