Chương 11: Tay bánh bao dẫn ra bi kịch (Thượng)

Sáng sớm Tư Diễn liền mang đôi chân như vừa bị tai nạn xe cộ của mình đi làm, khó khăn nhịn đau mà vẫy một chiếc taxi, cậu không dám đảm bảo tay chân sẽ đầy đủ mà lách vào giao thông trước mặt. Lấy cái vận không may từ trước đến nay thì không biết sẽ chịu dạng giày vò gì khi liều a.

Thật vất vả mới lên được một chiếc taxi, Ngôn Tư Diễn ngồi ở ghế sau nói địa điểm rồi thêm nốt một câu,

"Bác tài, có thể đi nhanh hơn một chút không?"

Lái xe cũng không quay đầu lại nói,

"Cậu trẻ à, quan niệm về tốc độ thế này không đúng, cậu xem xem bao nhiêu vụ tai nạn đều là do phóng nhanh mà ra, cuối cùng không may là mình không biết chừng bla bla."

Ngôn Tư Diễn nghe bác lái xe giảng lời vàng ngọc, trên mặt chậm rãi kéo một nụ cười xơ cứng, lúc này nghe cách đó không xa một tiếng thét, sau đó là một tiếng vang thật lớn.

"Ai nha, xem đi, cái này là phóng nhanh a" Bác lái xe lắc đầu giận dữ nói,

"Phía trước có tai nạn, tôi phải vọt nhanh bằng không lát nữa chết cứng ở chỗ này."

Ngôn Tư Diễn thân thể nhoáng một cái đã thấy vị đại thúc này đại khai pháp giới trình độ Ferrari, cậu khóe miệng co giật, đại thúc, mới vừa rồi ai nói muốn an toàn đệ nhất, bác đi tốc độ này không tham gia đua xe công thức 1 thật lãng phí a.

Ngiêng đầu nhìn tai nạn hỗn loạn kia, Ngôn Tư Diễn thấy hai người đàn ông ở bên cạnh, cậu có chút thở dài, xem ra trong vụ tai nạn này có người chết rồi. Nhìn tay như bánh bao của mình, cảm thấy cái này cũng không thấm vào đâu.

Tốt xấu cậu còn sống a, kinh nghiệm nhiều như vậy mà con mẹ nó vẫn kiên cường còn sống. Cậu nháy mắt mấy cái, nghĩ đến chi phiếu mình gửi trong ngân hàng, còn có bộ danh tự mình viết trong phòng kia, ở tuổi này đã có phòng riêng đây là may mắn nhân sinh trong cuộc sống a.

"Ai nha, tiên sinh, đường phía trước cũng bị chắn rồi" Bác tài đạp phanh gấp, Ngôn Tư Diễn đâm sầm vào lưng ghế trước, xoa trán rồi ngẩng đầu chứng kiến khuôn mặt cười sáng lạn của đại thúc kia, trong tay còn cầm một hóa đơn phí,

"Ngài bây giờ chỉ còn cách đi bộ a, tiền lẻ tôi thôi, tổng cộng 20 nguyên."

Ngôn Tư Diễn tiếp nhận hóa đơn, hướng trên người mình sờ sờ mó mó, ngây ngẩn cả người, cậu cười khan nói,

"Thế này, bác vẫn là lái xe đến trước cửa công ty tôi đi ạ."

Bác tài nhìn động tác của cậu, nhất thời không nói gì.

Im lặng a~ nháy mắt mà như vĩnh hằng

Ngôn Tư Diễn vuốt túi quần cười gượng,

"Tôi bỏ quên ví tiền."

"Tôi là chịu cậu a, đi ra ngoài bắt taxi mà không thèm mang theo tiền." Chỉ trong nháy mắt, nụ cười sáng lạn của bác lái xe đổi thành khinh bỉ.

Sáng sớm Hàn Dương đã bị BOSS đại nhân triệu đến văn phòng, anh qua sắc mặt BOSS đại nhân phát hiện cũng nhiệm vụ trên bàn làm việc của người nào đó kia, giờ đang bỏ trống, không khỏi hoài nghi, người này rốt cục cũng chịu không may cuối cùng đi, đi phương Tây thỉnh phật chủ rồi sao?

Nghĩ đến trình độ gây giận của tiểu tử kia, Hàn Dương trong lòng hừ hừ, tiểu tử này hôm nay không đến, thật ra khiến anh bớt việc không ít, thu hồi suy nghĩ, anh nhìn về phía vẻ mặt không biểu tình của BOSS đại nhân,

"Ông chủ, có chuyện gì không?"

Tay vẫn đang vân vê dụi mắt, Tần Húc Cẩn dựa vào thành ghế nói,

"Ngôn Tư Diễn còn chưa đến sao?" Tựa hồ nghĩ đến cái gì, anh nhíu mày.

Hàn Dương cẩn thận liếc sắc mặt ông chủ, nhìn không ra hỉ nộ, anh đảo con ngươi một vòng nói,

"Hôm qua xế chiều lúc tan sở, tôi nghe tiểu tử kia nói đi gặp bạn học nào đó, có thể hai người đêm qua tâm sự quá lâu, buổi sáng nay dậy trễ."

Hàn Dương vừa nói dứt lời, điện thoại vang lên, anh biến sắc, hôm nay thế nào lại quên không chỉnh điện thoại về chế độ rung, nhìn sắc mặt ông chủ không biểu tình, anh đột ngột có cảm giác sống không bằng chết.

Ai gọi? Tần Húc Cẩn tựa hồ không phát giác Hàn Dương bất an, mở ra một file Long Phi Phượng Vũ ký xuống tên của mình.

Hàn Dương run rẩy rút điện thoại ra, vừa nhìn xuống màn hình chân cũng không còn run, tay cũng không xót, nội tâm cũng không còn sợ hãi, Là Ngôn Tư Diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!