Chương 1: Xui xẻo và vàng là cùng dạng…

"Tư Diễn, chúng ta chia tay đi." Trong khung cảnh thanh nhã, tiếng đàn ưu mỹ, dưới ánh đèn mờ ảo của quán café, một màn kịch giống như trong các bộ phim thần tượng ngược luyến tàn tâm cấp hai đang được trình diễn.

Người phụ nữ vừa nói trên người mặc một bộ váy áo công sở, đường nét khuôn mặt tinh tế cùng cách trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua cũng được coi là một mỹ nhân.

Ngôn Tư Diễn ngồi đối diện cô ta không nói gì, chỉ cho thêm một viên đường vào trong cốc café, rồi dùng thìa khuấy khuấy, thìa va vào thành cốc, phát ra âm thanh leng keng.

Nhưng người phụ nữ giống như không chú ý tới động tác của cậu, tiếp tục nói:

"Em thật sự không thể tiếp tục chịu đựng việc khi cùng anh hẹn hò thì trời mưa, khi đi xe thì đâm phải mèo, thậm chí ngay cả khi đi ăn cũng gặp phải cướp, anh có biết, ngày hôm qua khi gặp cướp trong nhà hàng, em đã sợ hãi thế nào không?"

Thanh âm của người phụ nữ có chút cao lên,

"Thế nhưng anh mặt cũng không đổi sắc nhìn em, em không phải bạn gái của anh sao?" Ưm, được rồi, điều kiện tiên quyết là phải lờ đi sự thật là khi đó cô đang được anh ta ôm trong ngực bảo hộ.

Người phụ nữ vừa nói xong, Ngôn Tư Diễn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trong quán bỗng nhiên tối đen như mực??? Mạng điện trong quán café xuất hiện vấn đề.

Trong bóng tối, thanh âm người phụ nữ trở nên vô cùng rõ ràng, cho dù là thanh âm tức giận hỏi về vấn đề mạng điện của khách hàng trong quán cũng không át được tiếng cười nhạo của cô ta,

"Nhìn xem, Tư Diễn, khi đi cùng anh sẽ luôn gặp chuyện như vậy."

Ngôn Tư Diễn cuối cùng không nói gì ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, rồi lại nghiêng đầu nhìn những bóng đèn rực rỡ nơi ngã tư đường bên ngoài tiệm café, uống một ngụm café, Xin lỗi.

Sắc mặt người phụ nữ tốt hơn một chút, cô cảm thấy ít nhất sẽ không bị đeo bám.

Ngôn Tư Diễn nghiến răng trong lòng, người đàn ông khác khi bị bạn gái chia tay, tốt xấu gì cũng có thể nghe được một câu Xin lỗi, nhưng cậu thì lại phải nói xin lỗi, không thể phân biệt đối xử như vậy a, hơn nữa lý do bản thân bị như vậy là do xui xẻo.

"Quên đi, lúc trước cũng là em tự bám lấy anh, muốn anh làm bạn trai em." Người phụ nữ lấy túi xách ở bên cạnh, nhờ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cứ như vậy tao nhã rời đi.

Ngôn Tư Diễn buồn bực uống một ngụm café thật to, lời vừa rồi chẳng phải ngầm nói

"Tôi mắt mù rồi mới muốn anh làm bạn trai?!"

Đứng dậy chỉnh lại quần áo trên người, khi trả tiền vì mất điện nên được giảm năm mươi phần trăm, vẫn là trong họa có phúc, nếu không, tiền café của mình không chỉ phải trả năm mươi phần trăm như vậy.

Vừa tự an ủi vừa đi ra khỏi quán café, Ngôn mỗ ôm cái bụng đói meo, lượn mấy vòng, nhảy vào một quán nhỏ gọi một bát mì thịt bò, ra sức ăn cho đến khi vị café đắng ngắt biến mất, quen một người bạn gái thật không dễ dàng a, luôn phải dày vò bản thân đi uống cái thứ café đắng ngắt kia, ngay cả khi chia tay còn không quên dày vò lần cuối.

Từ nhỏ đến lớn cậu đều rất chán ghét mấy thứ đồ cay đắng, ngay cả café B phục vụ mang đến cũng giống nhau, đến các quán café uống hàng chục tách café hàng trăm đồng, cũng không bằng mua một chai hồng trà hi sư phó lạnh giá chỉ hai đồng năm, nếu may mắn, còn có thể được mua một tặng một, tuy là tỷ lệ trúng thưởng lớn như vậy nhưng cậu vẫn chưa một lần trúng.

Ngô? ? ? Kỳ thật cậu thích nhất vẫn là dinh dưỡng cấp tuyến, chỉ có điều đắt một chút, mỗi khi trả tiền, luôn có cảm giác đau lòng.

Ăn mì xong, ngồi trên xe bus ban đêm, cũng không có nhiều người, Ngôn Tư Diễn tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống, đặc biệt nhìn về búa cứu hộ màu đỏ bên cạnh nhiều lần, bình tĩnh lấy ra di động bắt đầu chơi trò chơi.

Đây cũng là do cuộc sống nhiều tai nạn, hại cậu đến ngồi xe bus công cộng cũng phải nhìn búa cứu hộ vài lần, cậu cũng không phải phụ nữ, đi giày cao gót, cho dù không có búa cứu hộ cũng có thể lấy giày cao gót đập cửa kính, thu lại mấy suy nghĩ vớ vẩn, Ngôn Tư Diễn ngầng đầu nhìn lên nữ hài tử nhỏ tuổi trên xe, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi.

Tới trạm tiếp theo, Ngôn Tư Diễn thong thả xuống xe, sau đó không quay đầu lại nhanh chóng đi vào trong đám người, về đến nhà hơi thở cũng không gấp, thắp ba nén hương trước tượng phật thờ trong phòng, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu mua hai cái bánh bao bán dưới lầu, một ly sữa đậu nành, dùng tốc độ nhanh chóng ăn uống xong, sau đó đi đến nơi cơm áo phụ mẫu của cậu ––– công ty.

Ngôn Tư Diễn là một sinh viên tốt nghiệp mới thông qua thử việc, chính thức trở thành một nhân viên văn phòng phấn phấn nộn nộn, có thể trở thành một viên chức trong một công ty lớn, đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học mà nói, quả là một việc không tồi, thời thế bây giờ, cho dù ngươi có tài hoa như Gia Cát tiên sinh, cũng chỉ miễn cưỡng tìm được một công việc đủ để không chết đói, Ngôn tiểu hài đồng ngẫm lại bản thân đã được một công việc đủ ăn, nội tâm cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Tới building của công ty, Ngôn Tư Diễn vào tháng máy, ấn nút tầng mười bốn, tầng mười bốn là tầng làm việc của công ty, tuy rằng số tầng không được may mắn lắm, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tiếng tăm lớn của công ty, hơn nữa việc làm ăn cũng rất tốt, so với mấy công ty nơi tầng 6 tầng 8 tầng 16 tầng 18 kia đều tốt hơn.

Có thêm vài người lục tục bước vào thang máy, đều ở những công ty khác nhau, nhưng ánh mắt mỗi người đều hướng tới bảng tên trước ngực Ngôn Tư Diễn liếc một cái, mang theo hâm mộ xen lẫn ghen tị, Ngôn Tư Diễn nới lỏng cà – vạt, bình tĩnh nhìn số tầng lầu chậm rãi tăng lên, thuận tiện liếc mắt về phía người phụ nữ mặc quần áo màu đen không mang chút cảm giác tồn tại nào trong góc.

Đến công ty, Ngôn Tư Diễn bị cảnh xuân tươi đẹp trước mắt dọa sợ, cậu nhìn kỹ biển hiệu công ty, không sai, vẫn là chi nhánh công ty Tần Phong, chỉ là nhân viên trong công ty thấy thế nào cũng bất bình thường?

Tiểu Ngôn.

Chị Từ hơn ba mươi tuổi nhìn thấy Ngôn Tư Diễn, liền đem một tập tài liệu đưa cho cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!