Chương 8: (Vô Đề)

Đầu thạch vấn lộ (7) – Mắc bẫy từ lúc nào vậy nhỉ?

Thuyền đi vào một nhánh của sông Thanh Hoa, hai bên bờ đỉnh núi san sát, cây cỏ mọc dày đặc, trùng kêu chim hót, đầy vẻ an nhàn, trên trời phía đỉnh núi, vịt trời bay thành đàn, bên thuyền dưới nước, cá bơi thành hàng.

Tịch Đình Vân hít vào mấy hơi thở trong lành của cỏ cây nơi rừng núi, trong chốc lát cảm thấy tinh thần rất thoải mái, vui vẻ. Hoắc Quyết giữa đường bỏ thuyền, con thuyền nhỏ thuận nước xuôi dòng.

Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết bước nhanh lên núi, tính toán trong giây lát, cũng tung thân đi theo sau.

Thế núi trắc trở, cỏ cây um tùm, không lối nào có thể đi.

Tịch Đình Vân chỉ có thể nhìn thấy vạt hồng y như cánh bướm, thoắt ẩn thoắt hiện giữa khe hở nhỏ hẹp của đám cành lá cây khô.

Không biết đã đi được bao lâu, Hoắc Quyết đột nhiên dừng lại.

Tịch Đình Vân vì để tránh bị lạc mất, bám theo rất sát, trong lúc gấp gáp trở tay không kịp, suýt nữa thì tông phải lưng hắn, cũng may một bàn tay nắm kịp lấy cành cây khô khiến thân thể y nghiêng đi một chút, cho dù như thế, vai vẫn bị cọ nhẹ vào lưng Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết không hề động đậy, làm như không nhận thấy.

Tịch Đình Vân nhìn thấy sắc mặt của hắn ngưng trọng, hỏi dò: "Vương gia?"

Hoắc Quyết nói: "Ngươi đi trước đi."

Tịch Đình Vân tim đánh thịch một cái, cười lấy lòng nói: "Tôi không biết đường, sợ sẽ lạc mất."

Hoắc Quyết nói: "Cứ đi thẳng về phía trước, ta sẽ đi theo sau."

Tịch Đình Vân cười khan nói: "Tôi không phân biệt được rõ trước sau trái phải."

Sắc mặt Hoắc Quyết trầm xuống.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tịch Đình Vân phát giác sắc mặt Hoắc Quyết từ lúc nãy đã không dễ coi cho lắm.

"Ngươi không đi, ta giết ngươi." Hoắc Quyết lạnh lùng nói.

Tịch Đình Vân trong lòng càng cảm thấy bất an. Trải qua việc ở trên sông, có thể khẳng định chắc chắn Hoắc Quyết không định mượn dao giết người, ý đồ khơi dậy bất hòa giữa Na Phi Long và Thiên Cơ phủ, vậy thì khả năng còn lại chỉ có một, trước mặt có long đàm hổ huyệt nào đó, Hoắc Quyết muốn đem mình ra làm đá dò đường.

"Vẫn chưa đi?" Cây thương trong tay Hoắc Quyết khẽ cọ lên mặt đất, đâm vào một hòn đá, phát ra một tiếng đanh gọn.

Đây không nghi ngờ gì, rõ ràng là một kiểu cảnh cáo, một kiểu uy hiếp.

Tịch Đình Vân run run hai vai một chút, làm ra vẻ chấp nhận số phận đi về phía trước. Việc đến nước này chỉ có thể đi một bước, nhìn một bước mà thôi.

Y đi cực kỳ chậm, dường như muốn đợi Hoắc Quyết đuổi theo sau, thế nhưng y đi hết cả một tuần trà vẫn không thấy phía sau có động tĩnh gì. Bó tay chờ chết không phải là nguyên tắc làm người của y, Tịch Đình Vân tính đi tính lại, quyết định quay đầu lại.

Lúc quay lại y đi nhanh hơn, chỉ một lúc là đến được chỗ Hoắc Quyết dừng chân. Y vốn cho rằng, thời gian dài như vậy, Hoắc Quyết không đuổi theo thì là đi khỏi, tuyệt không thể nào vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng việc ở trước mắt khiến y ngẩn người.

Hoắc Quyết lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, trong đôi măt hắc bạch phân minh có buồn bực, có tức giận, còn có một thoáng ngượng ngùng rất khó nhận biết.

Một nửa nhánh cây to bằng ngón tay cái đang cắm vào đuôi sam dựng đứng của hắn, lại thấy bên cạnh hắn chỉ còn lại một nửa nhánh cây, Tịch Đình Vân có thể đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì. Y dự liệu biết bao nhiêu khả năng, lại không ngờ đến một khả năng đơn giản nhất:

Đuôi sam dựng đứng của Hoắc Quyết bị móc vào cành cây, không muốn để người khác nhìn thấy.

Nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng dữ tợn của hắn, Tịch Đình Vân nghĩ, nếu như y còn không mở miệng thì rất có thể kết cục sẽ giống như nhánh cây kia. "Có thể hay không… " Y cười lấy lòng, đi lên phía trước, "Để tôi thử một chút?"

Hoắc Quyết trong tay cầm thương, ánh mắt có chút lưỡng lự, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu.

Tịch Đình Vân thở phào một cái, bước nhanh tới trước.

Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn y một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!