Cùng truy mãnh đả (10) – Một đời như thế, không hề uổng phí.
Trời đêm mịt mùng.
Mấy chục thân ảnh nhảy ra từ trong màn đêm mịt mùng.
"Có phát hiện gì không?" Giọng nói trầm thấp vang lên trong đám người.
Những người khác đồng loạt lắc đầu.
Người đó không hài lòng hừ một tiếng, "Điều tra gắt gao hơn nữa! Địch đại nhân nói bọn chúng đã vào đến Vọng Nam phủ, lần này tuyệt đối không thể để bọn chúng trốn thoát ngay trước mắt chúng ta nữa!"
Những người khác đồng loạt đáp lại, sau đó tản ra bốn phía.
Gió thổi qua tay áo, áo lướt qua cỏ lau, phát ra những tiếng xào xạc vụn vỡ. Ánh trăng mờ nhạt rơi trên đám lau sậy bên bờ sông, hai thân ảnh đen kịt lủi vào trong đám lau sậy, qua một lúc, lại thò ra ở đầu bên kia.
"Huýt…"
Tiếng huýt sáo cực khẽ lặng lẽ bay qua đám cỏ lau bồng bềnh từng đợt sóng nhỏ trong gió nhẹ.
Một thân ảnh ngược gió chậm rãi tiến lại gần, bất ngờ, thò đầu ra, "Các ngươi rốt cuộc cũng đến rồi."
Tịch Đình Vân nhìn thấy Võ Nữ Tử mới thở phào một hơi. Võ Nữ Tử vì bọn họ mới phản lại Thiên Cơ phủ, nếu như hắn trên đường có mệnh hệ gì, nhất định sẽ khiến y áy náy cả đời.
Võ Nữ Tử nói: "Thuyền nhỏ đã chuẩn bị xong rồi, mau đi thôi."
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết khom người, đi theo sau hắn.
Võ Nữ Tử nói: "Không ngờ các ngươi lại dám cải trang Thiên dạ vệ."
Tịch Đình Vân nói: "Địch Thông bám theo tung tích suốt dọc đường, đã bao nhiêu lần suýt bị phát hiện. Thiên dạ vệ là nơi ẩn náu duy nhất."
"Thiên dạ vệ trước nay vẫn luôn rất tự phụ, chỉ sợ sẽ không ngờ tới bị các ngươi trà trộn vào."
"Chính là như vậy."
"Ta đi một mình, thành ra chẳng bị ai chú ý, thế nên tìm thuyền cũng không phiền phức lắm. Cũng may Tiểu Thiên phủ vẫn còn có thể sai sử." Võ Nữ Tử ngừng một chút, cười khổ nói, "Chắc là lần sai sử cuối cùng rồi."
"Là ta đã liên lụy đến huynh."
"Nói gì mà liên lụy với không liên lụy chứ. Chẳng qua, ta chỉ thuận tiện thôi." Võ Nữ Tử nói, "Ta đã chán ngán cái triều đình thối nát này từ lâu rồi."
Tịch Đình Vân khẽ kinh ngạc. Y vẫn luôn cho rằng Võ Nữ Tử, Văn Tư Tư và Phương Hoành Tà giống nhau, một mực giữ vững trung thành và nhiệt tình lớn nhất đối với triều đình.
Bọn họ trò chuyện đôi ba câu một lúc, liền không phát ra âm thanh gì nữa, đến lúc Võ Nữ Tử dừng bước.
Một mình hắn lần mò trong bụi cây một hồi, mới đẩy ra một cái bè trúc, "Đây đã là dụng cụ qua sông duy nhất ta có thể tìm được rồi."
Tịch Đình Vân cười nói: "Độc đáo thật đó chứ."
Là người Nam Cương duy nhất, Hoắc Quyết chủ động nhận lấy sào chống.
Ba người lén lút ngồi lên bè trúc rời bến.
Thấy bến càng lúc càng xa, Tịch Đình Vân và Võ Nữ Tử đồng thời thở phào.
"Sau này huynh có dự định gì?" Tịch Đình Vân hỏi.
Võ Nữ Tử nói: "Ta muốn đi thăm Họa Cơ trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!