Kinh cung chi điểu (4) – Điều ta coi trọng chính là con người huynh.
Hoắc Quyết nói: "Ngươi nói đi."
"Nói gì cơ?"
"……"
Na Phi Long chợt hiểu ra, chính là bảo hắn thẳng thắn nói ra sự thật. Hắn nhìn hai bên trái phải, sắc mặt khó coi, "Nơi này nhiều người phức tạp…"
Hoắc Quyết lạnh lùng liếc Na phu nhân, "Ngươi vẫn chưa đi sao?"
Na Phi Long, Na phu nhân: "……"
Na phu nhân vội nói: "Chỗ này không bàn không ghế, tiếp đón khách quý không được chu đáo, không bằng vào thư phòng nói chuyện."
Na Phi Long vốn cho rằng với thái độ không hợp tác của Hoắc Quyết nhất định sẽ không đồng ý, ai ngờ Hoắc Quyết đồng ý rồi. Hắn lo Hoắc Quyết thay đổi ý định, lập tức dẫn người đi đến thư phòng.
Đình đài lầu các, khúc kiều thủy tạ (khúc kiều: cầu cong, thủy tạ: chỗ dừng chân có mái che giữa hồ). Đất trên vùng núi cao, nhưng lại có những cảnh sắc ở Giang Nam, đủ thấy được Na gia khi xây dựng đã tiêu tốn biết bao tâm huyết. Tịch Đình Vân vừa thưởng thức vừa thầm tính phí tổn xây dựng, sợ rằng cũng phải bằng nửa tòa vương phủ của Hậu vương.
Thư phòng đơn độc chiếm một tòa lầu, cũng có ba phòng như Nam Cương vương phủ, nhưng kết cấu trên dưới.
Na phu nhân rất biết điều, sau khi tận tay pha trà, liền đóng cửa cáo lui.
Na Phi Long ngưng trọng nói: "Những lời hôm nay nói, ta đã giấu kín trong lòng suốt bao năm, đã muốn tìm vương gia để trình bày từ lâu, nhưng khổ một điều là không có thời cơ."
Xá Quang nói: "Đúng vậy, từ nhà của ngươi đến vương phủ xa quá, trèo đèo lội suối, thời gian mấy năm đích thực là không đủ."
Na Phi Long nói: "Thời cơ mà ta nói không phải bởi vì nơi chốn, mà là vì người."
Xá Quang nói: "Ồ, thì ra ngươi muốn đợi đến đại thọ 60 tuổi của vương gia làm quà mừng thọ."
"……" Na Phi Long quay đầu, không thèm liếc đến nửa con mắt, "Vương gia! Kỳ thực lão vương gia luyện công tẩu hỏa nhập ma là vì bị hạ dược!"
Hoắc Quyết trong mắt thoáng lóe lên.
Na Phi Long nói: "Loại dược này khiến tinh thần con người hoảng loạn, tính khí nóng nảy. Lão vương gia muốn dùng nội công để áp chế, thế nhưng kết quả lại ngược lại."
Hoắc Quyết trầm giọng hỏi: "Dược gì?"
"Tên nghe rất hay, là Di thế tán."
Xá Quang hỏi: "Hay ở chỗ nào chứ?"
Na Phi Long tiếp tục coi lời hắn nói như gió thoảng qua tai, nói tiếp: "Loại dược này đến từ Tây Bắc."
Hai mắt Hoắc Quyết híp lại.
Ngay cả Tịch Đình Vân tim cũng đập mạnh. Hiện nay tây bắc chính là… địa bàn của vị vương gia đó. Chẳng lẽ cái chết của lão vương gia có liên quan đến người đó? Nếu là như vậy, đối thủ đánh trên bàn cờ Nam Cương càng lúc càng nhiều rồi.
Hoắc Quyết hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Ta không những biết dược được hạ là gì, còn biết người hạ là ai." Na Phi Long biết lời mình nói đã thành công khơi gợi được hứng thú của hắn, lập tức ra giá, "Vương gia, chuyện Thiết Hoàn môn…"
Hoắc Quyết ngước lên, nhìn hắn một chút, nói: "Bọn họ không phải người xấu."
……
Na Phi Long thận trọng hỏi: "Vương gia quen biết họ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!