Kinh cung chi điểu (3) – Nhưng thứ tốt nhất chưa chắc được tiếp nhận.
Tịch Đình Vân đã tận tai nghe Na Phi Long khóc than, nhưng khi thực sự nhìn thấy nơi ở của Na Phi Long mới thấy hắn khóc than hết sức vô lý. Nếu như sự thực đúng như lời hắn nói, vậy thì người đáng khóc phải là bách tính mà hắn cai trị mới đúng.
Na Phi Long không hề biết ấn tượng của mình trong mắt Tịch Đình Vân lại kém đi mấy phần, lúc này đang đầy kích động ôm lấy kiều thê ái tử, không ngừng mở miệng an ủi. Tướng mạo thê tử hắn bình thường, được cái da dẻ trắng trẻo, mỏng manh dễ vỡ.
Tịch Đình Vân không khỏi nhìn nàng hơi lâu một chút.
Dường như để ý thấy y đang đánh giá mình, Na phu nhân quay đầu nhìn lại, trong mắt ba phần ngây thơ bảy phần hiếu kỳ, dáng vẻ hồn nhiên thực khiến người khác yêu thương.
Tịch Đình Vân thầm nghĩ: chẳng trách dung mạo như thế lại có thể lọt vào mắt Na Phi Long, quả nhiên có chỗ hơn người.
Y còn đang nghĩ, tầm mắt đột ngột bị chắn.
Hoắc Quyết đứng chắn trước mặt y, đối diện với gáy của Na Phi Long, lạnh lùng nói: "Tâm nguyện thứ nhất hoàn thành."
Toàn thân Na Phi Long chấn động, vội vàng nói: "Ta còn chưa sắp xếp ổn thỏa tương lai của vợ và con trai."
Hoắc Quyết nói: "Tìm người nào đó đáng tin cậy cho nàng ta cải giá đi."
……
Nếu như Na Phi Long thần công cái thế, có thể một tát đánh chết Hoắc Quyết, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà làm thế. Đáng tiếc, hắn không thể. Do vậy hắn ngay cả trừng Hoắc Quyết một cái cũng phải thận trọng.
Na phu nhân căng thẳng hỏi: "Phu quân, tại sao phải sắp xếp tương lai của chúng thiếp? Chàng có chuyện gì giấu thiếp phải không?"
Na Phi Long cười khổ nói: "Có gì đâu, chỉ là… vương gia bảo ta đi làm một chuyện, rất nguy hiểm, có thể sẽ…" Hắn cúi đầu, quyến luyến vô hạn nhìn khuôn mặt lo lắng của thê tử, khe khẽ thở dài.
Na phu nhân lập tức cuống lên, lao đến trước mặt Hoắc Quyết nói: "Vương gia!"
Tay của nàng còn chưa chạm được vào vạt áo Hoắc Quyết, liền bị gạt ra một cách vô tình. Sắc mặt Hoắc Quyết càng lạnh lẽo hơn: "Tự tạo nghiệt, không thể sống."
Na Phi Long tuy rằng không hy vọng Hoắc Quyết sẽ mềm lòng vì sự khẩn cầu của nàng, nhưng tuyệt nhiên không thể ngờ rằng Hoắc Quyết lại vô tâm vô tình đến vậy, mặt lập tức đổi sắc, dùng sức phun ra một hơi mới có thể nhịn xuống được cơn tức này, hỏi Na phu nhân, "Cữu gia đâu?"
Na phu nhân ánh mắt mập mờ, ấp úng nói: "Ra ngoài rồi."
Na Phi Long nhạy cảm hỏi: "Đi đâu?"
Na phu nhân khẽ thở dài đáp: "Khoát Thủy trấn."
Na Phi Long chau mày hỏi: "Đến đó làm gì?"
Na phu nhân đáp: "Thiết Hoàn Môn lại đến gây sự."
Hắn thấy thê tử dáng vẻ như có nỗi khổ khó nói ra thành lời, như hiểu ra gì đó, "Là vì…"
Na phu nhân gật đầu, "Còn không phải vì tiền sao."
"Bọn chúng lại làm gì rồi?" Na Phi Long phẫn nộ hỏi.
Na phu nhân đáp: "Vu Hải Triều cướp thuế nộp lên trên, nói sau này thuế của Khoát Thủy trấn đều phải nộp cho hắn." Nàng ta thấy sắc mặt của Na Phi Long càng lúc càng khó coi, giọng nói cảng lúc càng nhỏ.
Na Phi Long giọng căm hận: "Vu Hải Triều ngươi giỏi lắm! Cả gan làm phản cơ đấy!"
Na phu nhân dùng khuỷu tay huých hắn, "Vừa hay vương gia đang ở đây, chúng ta không bằng giao việc này cho vương gia xử lý."
Tịch Đình Vân vốn định đi ra xa, nghe thấy vậy liền dừng bước. Xem ra vị Na phu nhân này trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng ngóc ngách trong lòng không ít hơn Na Phi Long là bao, một chiêu mượn dao giết người nhẹ nhàng mà điêu luyện biết bao.
Na Phi Long nói với Hoắc Quyết: "Vương gia không biết, Khoát Thủy trấn là thành trấn giàu có nhất dưới trướng của ta. Trong trấn có một Thiết Hoàn môn, lấy việc vơ vét của cải làm niềm vui, không những suốt ngày ức hiếp bách tính trong trấn, hiện giờ không ngờ ngay cả ta cũng không coi ra gì! Nếu như không thể tiêu diệt bọn chúng triệt để, ngài bảo ta làm thế nào yên tâm mà đi được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!